Cô cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.
Cô và người đàn ông đó mới quen nhau hai ngày thôi, sao người ta có thể đến cứu mình được.
Đoàn người vừa đến dưới lầu, từng chùm đèn xe chiếu mạnh đến.
Mấy chiếc xe, dẫn đầu là chiếu Aston Martin gào thét đến rồi dùng trước mặt họ.
Một dàn vệ sĩ bước đến trước chiếc Mercedes, người nào người nấy đều đứng nghiêm, dàn trận như thể chuẩn bị nghênh địch.
Một đôi chân dài bước ra từ Aston Martin, Ôn Đình Vực bước xuống.
Anh mặc bộ Âu phục màu sậm, toàn thân lộ ra khí thế của đế Vương, giữa cặp mày anh tuấn có vẻ băng lãnh, xa cách bẩm sinh.
"Nhìn đi, đây là tên quỷ nghè Hà Thu Thư chà đạp con gái tôi." Chu Mỹ Ngọc lớn tiếng nói.
Bà ta lập tức cảm thấy không đúng. Bà ta có thể không biết Aston Martin, nhưng vừa nãy bà ta nhận ra, nhiều vệ sĩ đến như vậy, người này mà nghèo sao? Loading...
Nhưng bà ta rõ ràng thám thính được rằng, Hà Thu Thu rất nghèo mà.
"Hà Thu Thư là ai?" Ôn Đình Vực nhíu mày.
Đôi mày tuấn mỹ của anh đầy vẻ khắc nghiệt, khiến người ta sợ hãi đến run rẩy.
"Cậu không phải là Hà Thu Thư sao?" Chu Mỹ Ngọc run rẩy cả người.
Đôi mày vừa nhưởng của Ôn Đình Vực nhanh chóng thả lỏng.
Ban đầu nghe thấy chà đạp, anh còn tưởng cô nhóc này ngoài mình còn bị người khác chạm qua nữa. Bây giờ nghe Chu Mỹ Ngọc nói vậy, anh hiểu ra ngay.
Khóe môi Ôn Đình Vực đột nhiên giương lên.
Lưu Tư Ngữ đứng một bên gần như nhũn cả chân. Cô ta dại dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm.
Ôn Đình Vực! Người trước mắt này là Ôn Đình Vực!
Dù nhà họ Lưu có tiền, nhưng so với tập đoàn YS thì cũng chỉ là con kiến nhỏ. Lưu Tư Ngữ bình thường mà muốn gặp anh là chuyện còn khó hơn lên trời.
"Ôn tổng" Lưu Tư Ngữ tiếng lên nghênh đón.
Cô ta phô bày ra có thể duyên dáng, giọng nói mị hoặc.
Cô ta tự tin rằng dáng vóc của mình không chê vào đâu được. Bình thường cô ta không được gặp nhân vật lớn như vậy, nhưng nếu gặp được, cô ta tin tưởng rằng với vẻ đẹp của mình thì không một người đàn ông nào có thể kháng cự.
Ôn Đình Vực tránh cô ta rồi đi thẳng.
Lưu Tư Ngữ chết đứng tại chỗ.
Ôn Đình Vực lại không thèm nhìn một cái, cứ vậy mà đi thẳng?
Lưu Tư Ngữ không thể tin được.
Trong mắt Cố Xảo Xảo cũng đầy hưng phấn và hy vọng.
Khi trông thấy Ôn Đình Vục đi về phía mình, trái tim cô ta gần như ngừng đập.
Ôn Đình Vực, là Ôn Đình Vực đại danh định đỉnh, tổng giám đốc tập đoàn YS, vậy mà xuất hiện trước mặt mình! Hình như còn đi về phía mình!
Cố Xảo Xảo hưng phấn đến muốn ngất.
Mặc dù cô ta có xuất thân nghèo khó, nhưng chưa từng nghèo ý chí.
Gả cho một kim chủ đại nhân để đổi đời luôn là mục tiêu lớn nhất của cô ta.
Khi Ôn Đình Vực đến trước mặt, sự hưng phấn của cô ta đạt đến cực hạn.
Người đàn ông này anh tuấn đến mức không giống người thường.
Cố Xảo Xảo nở một nụ cười mà cô ta tự cho là mê người nhất.
"Em không sao chứ?" Ôn Đình Vực thản nhiên mở miệng.
Cố Xảo Xảo choáng váng đầu óc, sao người Ôn Đình Vực nhìn không phải cô ta?
Hình như anh nói chuyện với Cố Niệm Niệm ở bên cạnh mình?
"Không sao." Cố Niệm Niệm hất tay Cố Xảo Xảo ra.
Lúc xuống lầu, Cố Bân và Cố Xảo Xảo giữ chặt cô. Lúc này, Cố Xảo Xảo đang si ngốc, hất phát là ra, còn Cố Bân đang giữ
chặt tay cô.
Ánh mắt Ôn Đình Vực quét đến.
Ánh mắt đó như một thanh kiếm sắc, khiến người khác run sợ. Cố Bân bị dọa sợ đến buông lỏng tay.
"Chồng à, anh đến cứu em rồi." Cố Niệm Niệm cười đến xán lạn.