"Mẹ, mẹ làm vậy không sợ sẽ gặp quả báo sao?" Nhìn thẳng vào trước mặt người phụ nữ trung niên đang bày ra bộ mặt dữ tợn, Cố Niệm Niệm nói, đầy vẻ không dám tin.
Cô mới hai mươi tuổi thôi, vậy mà mẹ lại vì tiền tài mà ép cô phải ngủ với một tên đần!
Cố Niệm Niệm không đồng ý, Chu Mỹ Ngọc lại buộc cô đến khách sạn để cô ngủ với tên đần kia ngay tối nay!
Người trước mặt này thật sự là mẹ ruột của mình sao?
Chu Mỹ Ngọc hung ác kéo Cố Niệm Niệm đẩy vào trong phòng tổng thống xa hoa. Bên trong có một người đàn ông đang vừa cắn ngón tay, vừa chảy nước miếng, đần độn nhìn Cố Niệm Niệm: "Tôi thấy gái đẹp, tôi muốn gái đẹp."
"Con bé này, con đừng có đúng lỳ ở đây nữa."
Chu Mỹ Ngọc nói đầy vẻ hung dữ: "Ơn cha ơn mẹ cao hơn trời, mẹ kêu con gả cho cậu chủ nhà họ Lưu thì con phải gả. Đêm nay con hầu hạ cậu chủ Lưu cho tốt vào cho mẹ, nếu không con sẽ biết tay!" Loading...
Nói đến đây, giọng bà đột nhiên trở nên dịu dàng, nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ nói: "Niệm Niệm à, nhà mình nghèo thế nào con biết mà. Cậu chủ Lưu này tuy không thông minh cho lắm, nhưng gia đình làm ăn lớn đến mức nào cô chú, tiền nhiều như nước chảy. Con ở cùng cậu ta một đêm, rồi sinh cho cậu ta một thằng bé bụ bẫm thì sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết, không phải sao?”
Đôi mắt đẹp của Cố Niệm Niệm trùng lớn: "Người muốn hưởng vinh hoa phú quý không ai hết là mẹ. Nhà họ Lưu cho mẹ không ít tiền phải không? Vì tiền thậm chí mẹ có thể bán đi con ruột của mình.”
Bị đoán trúng ý đồ, sắc mặt Chu Mỹ Ngọc tối sầm trong nháy mát.
Nhà họ Lưu hứa rằng chỉ cần đưa Cố Niệm Niệm đến một đêm là sẽ cho bà ta hai mươi vạn, đợi đến lúc Cố Niệm Niệm mang thai sẽ cho bà ta thêm ba mươi vạn nữa!
Tận năm mươi vạn! Đây quả là một cái giá trên trời với gia đình nghèo khó như nhà bà ta, chỉ cần có năm mươi vạn này thì họ sẽ hoàn toàn trở mình!
Vì năm mươi vạn này, để Cố Niệm Niệm ngủ với một thằng đàn thì có sao đâu!
Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Ngọc giơ tay cho Cố Niệm Niệm một cái tát thật kêu: "Tao nói lần cuối cho mày biết, đêm nay mày liệu mà hầu hạ cậu Lưu cho tốt vào!"
Nói xong, bà ta đóng sầm cửa phòng tổng thống lại,
Trong phòng, Cố Niệm Niệm đứng ngay tại chỗ, trên khuôn mặt trắng nói của cô là năm dấu ngón tay đỏ tươi, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt óng ảnh.
Tên đần cao không đếm một mét sáu phía sau đi đến, nói với Cố Niệm Niệm đang do dụ: "Mỹ nhân, đi ngủ với tôi đi."
Cố Niệm Niệm gạt hết nỗi thương tâm khổ sở sang một bên, trong đầu cô chỉ còn một chữ.
"Tron!"
Lúc này trong đầu Cố Niệm Niệm chỉ có mỗi suy nghĩ này.
Cô nhanh chóng kéo của, chạy ra ngoài.
Nhưng sự tình cũng không đơn giản như thế, ngoài cửa có vệ sĩ mặc vest đen thân cao như núi canh chừng.
"Cô Cố, mời cô quay lại." Tiếng của vệ sĩ áo đen vô cùng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Cố Niệm Niệm nhanh chóng lách, trốn qua khe hở bên cạnh anh ta.
Có lẽ vì chắc chắn rằng Cố Niệm Niệm trốn không thoát, mặt vệ sĩ cũng không chút hoảng loạn, không nhanh không chậm mà đi theo Cố Niệm Niệm.
Cổng khách sạn còn có người canh, Cố Niệm Niệm mọc cánh cũng khó thoát.
Quả nhiên, sau khi Cố Niệm Niệm thở dốc chạy đến đại sảnh thì thấy cổng khách sạn có hai người vệ sĩ khác cũng đứng sừng sững như núi ở đấy.
Phía trước có người canh, phía sau có người đuổi, kiểu gì thì mình cũng không thoát nổi sao?
Cơn tuyệt vọng thấu trời ập vào người Cố Niệm Niệm.
Cô còn trẻ thế này, thậm chí còn chưa từng yêu đương, lại cứ thế mà trao thân cho một thằng đần mà mình vốn không yêu sao?
Mặt Cố Niệm Niệm xám như tro tàn.
Đúng lúc này, một chiếc Aston Martin dùng trước cổng khách san.
Của xe được mở ra.
Một đôi chân dài với quần tây vừa vặn từ xe duỗi ra, vững vàng
tiếp đất, một người đàn ông cao lớn hiên ngang xuống xe.