Tầng ba mươi ba, 'phòng tổng thống'.
Đó là gian phòng anh bao quanh năm, nếu như không có ý định dùng cô gái nào lâu dài, anh sẽ nuôi mấy ngày ở chỗ này.
Sau đó xử lý sạch sẻ.
Trước quầy tiếp tân có mấy người nhìn thấy Hạ Bạch nhỏ gầy mong manh đáng yêu, nhất thời liền cảm thán.
Lại có một cô gái nhỏ đáng thương phải cầm chắc cái chết rồi. . . . . .
Gian phòng sang trọng làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, một mùi thơm lành lạnh xông vào mũi.
Không sai, là mùi nước hoa trên người anh.
Anh cởi bỏ giày da, cô cũng đành phải cởi giầy ném qua một bên.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, đầu ngón tay nhỏ bé của Hạ Bạch không nhịn được lạnh lẽo.
Cô run rẩy cắn răng, quật cường ngẩng đầu nhìn anh "Làm xong có phải có thể đi hay không?"
Anh hơi sửng sốt, cởi bỏ áo khoác, "Đúng vậy"
Sau đó lạnh lùng cười một tiếng, "Điều kiện trước tiên là em còn đi được. . . . . ."
Hạ Bạch đưa tay đẩy ra móng vuốt anh đưa tới, đi vào trong phòng phủ kín thảm lông cừu.
Cách đó không xa để một cây đàn dương cầm tam giác màu đen tuyền, được lau đến không dính một hạt bụi
Trước mặt là cửa sổ sát đất lững rất đẹp, ánh mặt trời xuyên vào, vẩy vào trên thảm lông cừu.
Phản chiếu vầng sáng mông lung làm cho người ta cảm thấy như lạc vào thế giới huyễn hoặc.
Két.
Cách đó không xa anh kéo ra một ngăn tủ, kêu Hạ Bạch tới.
Anh làm gì?
Hạ Bạch từng bước bước đi qua đi, nhìn thấy trong ngăn kéo bày đầy đủ loại kiểu dáng cây gậy màu sắc rực rỡ. . . . . .?
Anh nói, "Lớn nhỏ, dày mỏng, độ rung, lắc, silicon, nhựa, tùy em chọn."
Hạ Bạch hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.
Lại đến gần một chút, thấy rõ đồ vật bên trong, bị hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, kêu lên ah một tiếng.
Cái này quá biến thái, khốn kiếp, cầm thú ghê tởm chết không có người đền mạng! ! !
Những thứ kia lại là. . . . . . rất nhiều đồ dùng của người lớn, đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng, sắp bày ngăn nắp ở trong ngăn kéo vải mềm.
Cô hoảng sợ nhìn những thứ đồ chơi chán ghét này, lại giật mình nhìn Hoắc Lôi Đình một chút.
Thì ra ở phương diện X anh không chỉ yêu thích làm chuyện xấu xa, quả thực làm cho người ta chán ghét giận sôi! ! !
"Chọn một chứ? Hay chọn toàn bộ? Ha ha, tôi sợ em không chịu nổi" Anh nói xong, muốn đưa tay lấy những thứ đó. . . . . .
Thật ra, những đồ chơi này anh dùng không hơn ba lần, mình cũng không phải là không có.
Hơn nữa nói cứng rắn thì cứng rắn, cũng đủ kích cỡ, dùng cái này đồ chơi làm gì?
Hơn nữa, đồ chơi này làm cho cô gái thoải mái, mà anh phí sức không được cám ơn, cần gì?
Cho nên lấy ra cũng chỉ để hù dọa cô một chút, xem cô còn dám cứng như thế hay không!
Sắc mặt Hạ Bạch xám ngắt, che miệng, không ngừng lui về phía sau.
Hả? Cô còn biết sợ?
Xem ra những thứ đồ chơi này đem lại hiệu quả như anh mong muốn.
"Không thử một chút sao? Ai dùng người nấy biết"
"Anh. . . . . ." Hạ Bạch siết chặt quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch, "Hoắc Lôi Đình, tại sao anh không chết đi! ?"
Hoắc Lôi Đình vừa cười giễu cợt, vừa cởi ra cúc áo trước ngực mình, lộra bắp thịt hoàn mỹ, từng bước một tiến tới gần. . . . . .
"Tôi chết, sẽ có bao nhiêu cô gái khóc sưng mắt? Vậy tôi làm kẻ có tội muôn đời sao ?"
"Anh đừng tới đây! !" Hạ Bạch chưa bao giờ sợ anh như bây giờ.
Cô từng bước một lui về phía sau, cho đến khi không thể lui được nữa tựa vào trên cửa.
Anh bước một bước dài xông lại liền muốn bắt được cô, Hạ Bạch lập tức khom lưng, tránh thoát công kích của anh.
Cô giống như phát điên nhào tới trên cửa sổ, kéo ra cửa sổ tầng lầu ba mươi ba, một luồng gió mãnh liệt đột nhiên thổi vào.
Tóc dài tung bay, khóe mắt xinh đẹp mang theo dấu vết ươn ướt, cô dùng tay chân bò lên ban công.