“Ầm.”
Qua nửa tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Một bóng dáng cao lớn bước vào, đẩy thêm chiếc xe đẩy, mùi cháo thoang thoảng tỏa ra khắp phòng bệnh.
Giang Ninh Phiến nghe tiếng nhìn lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạng Chí Viễn.
Anh rất cao, hình ảnh anh hơi khom lưng đẩy xe đẩy trông cũng hơi kỳ lạ.
“Sao không chơi điện thoại?” Hạng Chí Viễn nhìn điện thoại bị cô ném sang một bên.
“Khóa rồi, tôi không biết mật khẩu mở máy.”
“0424, ngày 24 tháng 4, ngày chúng ta gặp nhau, chuyện này em cũng quên rồi?” Hạng Chí Viễn nhìn vào đôi mắt tối tăm vô thần của cô, dùng giọng nói từ tính nhắc cô.
Đó là ngày quan trọng nhất đời anh.
Một đêm trước, nhà anh bị hủy.
Lúc anh gặp được cô, bầu trời đã sáng, bầu trời của anh cũng sáng lên…
“Vậy à?”
Giang Ninh Phiến thờ ơ trả lời, giơ tay sờ băng gạc trên đầu.
Quỷ mới nhớ ngày gặp nhau gì, đến cả vì sao biết được anh cô còn không nhớ.
Thấy cô thờ ơ lạnh lùng như vậy, sắc mặt Hạng Chí Viễn không vui lắm. Đẩy xe thức ăn đến cạnh giường cô, hai mắt tập trung nhìn cô, không để sót một chi tiết biểu cảm nào của cô.
Nhưng dù nhìn thế nào cũng giống vậy, cô không có chút hứng thú nào với chuyện gặp nhau của bọn họ.
Giang Ninh Phiến đối diện với ánh mắt anh, một giây sau, sự chú ý của cô bị cháo trên xe thức ăn thu hút.
“Ăn cháo.”
Hạng Chí Viễn đến cạnh giường cô ngồi xuống, một tay cầm bát cháo tinh tế.
Hơi nóng của cháo đang bốc lên, lượn lờ giữa hai người, sương làm mờ nhạt chiếc nhẫn màu đen kỳ lạ anh đeo trên ngón trỏ…
Hạng Chí Viễn cầm thìa múc một thìa cháo nấu nhừ, để bên môi thổi thổi rồi đưa đến miệng cô: “Mở miệng.”
“...”
Giang Ninh Phiến hơi sững sờ nhìn động tác của anh, có chút cảm giác được cưng chiều mà sợ.
Người đến cả giày còn được người khác mang cho lại đút cô ăn cháo.
Lần trước đút cô ăn cháo, cô chưa ăn được mấy ngụm đã bị anh trói trên giường giày vò… Nghĩ đến điều này, trong lòng Giang Ninh Phiến nảy sinh kháng cự, rụt người lại.
“Tiêm Tiêm, ăn cháo.” Giọng Hạng Chí Viễn đè xuống rất thấp nhưng vẫn để lộ ra sự hung hăng.
Dù thế nào cũng phải ăn no bụng để sống trước rồi nói sau.
Giang Ninh Phiến cúi đầu nếm thử một ngụm, cháo vào miệng, hương vị vẫn còn ở đầu lưỡi, mùi vị kỳ lại khiến cô cau mày, tầm mắt hạ xuống, cô thấy bóng nước li ti do bị bỏng trên tay Hạng Chí Viễn.
“Lần đầu tiên anh xuống bếp à?” Giang Ninh Phiến nghi ngờ hỏi.
“Sao em biết là tôi nấu?” Hạng Chí Viễn chấn động, lập tức cười không đứng đắn, đuôi mày nhếch lên, tự mình hỏi tự mình tìm đáp án: “Thông minh lanh lợi.”
Quả thật là anh tự tay nấu…
Cháo này là cháo người cảng biển mới biết nấu, nhưng phối hợp nguyên liệu không đều nên mùi vị hơi kỳ.
Trong những người cô biết có Hạng Chí Viễn mới biết nấu loại cháo này.
“Bóng nước trên tay anh cũng là vì nấu cháo bị bỏng sao?” Giang Ninh Phiến hỏi.
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn cô, khóe môi cong lên nụ cười tà mị: “Em đau lòng à?”
“...”
Giang Ninh Phiến thờ ơ nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Cô chỉ đang nghĩ sao lại có người ngu ngốc như vậy, nấu có bát cháo cũng bị bỏng nổi bóng nước? Sao làm được vậy?
“Ăn tiếp.” Tâm trạng Hạng Chí Viễn không tệ, lại múc một thìa cháo đưa đến bên môi cô.
“Tôi no rồi.”
Giang Ninh Phiến thản nhiên nghiêng đầu.
Một người đàn ông suýt nữa đã đẩy cô vào quỷ môn quan, muốn cô ăn thứ anh nấu, cô sợ nghen chết.
“Em không ăn đồ tôi nấu sao?” Hạng Chí Viễn cười lạnh lùng.