Nhìn chằm chằm vào một mảng màu xanh tím trên đùi mình, cô không biết khi nào thì mới có thể khỏi hẳn.
Cúi đầu xuống, Giang Ninh Phiến chăm chú nhìn chai thuốc trong tay. Màu xanh nhạt, cách đóng gói có thể gửi được mùi bạc hà nhẹ nhàng thơm ngát thoang thoảng trong không khí…
Trước đây mỗi lần cô bị thương, An Vũ Dương đều sẽ sờ lên tường đi vào trong phòng cô, để một chai thuốc như vậy ở trên đầu giường cô.
Giống nhau như đúc.
Anh ta còn tưởng rằng cô không biết.
Anh ta chính là như vậy, khi cô rơi vào vực sâu của anh ta, anh ta còn tỏ vẻ lo lắng như có như không, từng chút từng chút kéo cô xuống sâu hơn.
Nghĩ đến An Vũ Dương, Giang Ninh Phiến hận đến mức muốn bóp nát thuốc mỡ trong tay.
Suy nghĩ của cô từ chai thuốc hương bạc hà nhàn nhạt dần dần sa vào ký ức.
Cô thích An Vũ Dương, còn là loại tình cảm tầm thường vừa gặp đã yêu...
Năm đó cô mười chín tuổi, đột nhiên bị trường học thông báo phải đi tham gia một buổi tập huấn.
Không có chủ đề tập huấn, không ai nói cho cô biết rốt cuộc là tập huấn gì, tại sao phải tập huấn, người nào sẽ tập huấn các cô, tất cả đều rất thần bí.
Ngày hôm đó bầu trời rất xanh, ánh nắng hôm đó còn chói mắt hơn bây giờ.
Mặt trời đã khuất trên đồng cỏ, có rất nhiều chàng trai cô gái tuổi tác xấp xỉ với cô cũng đứng ở đó, đều lạ lẫm lẫn nhau, không có gì để nói.
Cô đứng một mình nhàm chán loay hoay chiếc lục lạc đeo bên hông.
Lục lạc bị cô làm cho kêu “đinh đinh keng keng”...
“Hình như tôi đã nghe được một âm thanh rất dễ nghe.” Một giọng nói dịu dàng như gió xuân truyền đến, từ tính đến mức khiến cho người ta muốn gần gũi.
Cô đứng trong đám người, ngước mắt nhìn về phía trước.
Một người đàn ông trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng đứng dưới thân cây, bóng cây che khuất hình dáng thon dài của anh ta, nhưng không che nổi khuôn mặt vô cùng đẹp trai của anh ta. Ngọn gió thổi qua tóc anh ta, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, khí chất như nước tạo thành tự nhiên.
Khiến cho người ta nhớ đến tám chữ: Khuôn mặt như tiên, không nhiễm khói lửa…
Giống như biết phát sáng, làm cho người khác không dời nổi ánh mắt.
Mọi người đều có nhiều rất câu hỏi với lần tập huấn này, nhưng trong thoáng chốc, tất cả linh hồn đều bị anh ta hút mất, không nói nên lời.
“Chào mọi người, tôi là An Vũ Dương.”
Anh ta mỉm cười tự giới thiệu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Thật ngại quá, tôi bị mù, có thể nói cho tôi biết vừa nãy là cái gì vang lên không?”
“...”
Tất cả mọi người xôn xao, thậm chí có một chàng trai to gan đến mức đi tới trước mặt anh ta lắc tay.
Hình như anh ta cảm giác được tiếng gió từ bàn tay, mỉm cười càng sâu, cũng không ngại.
Giang Ninh Phiến mới phản ứng kịp, run run nói: “Là lục lạc của tôi vang lên.”
“Lục lạc?” Anh ta im lặng suy nghĩ, cười dịu dàng: “Rất êm tai, trước đây tôi chưa từng nghe thấy.”
Một người đàn ông chưa từng nghe thấy tiếng lục lạc kêu.
Đầu ngón tay cô gẩy lục lạc, lục lạc lại vang lên, dáng vẻ tươi cười của An Vũ Dương càng thêm sâu, trong mắt như có ánh sáng ấm áp…
Ánh mặt trời làm bóng cây nghiêng qua, rời vào dáng vẻ tươi cười thanh lịch tao nhã của anh ta, giống như thoáng hiện lên ánh sáng mềm mại.
Thế là cô nhìn đến ngây dại.
Từ đó, cô thích An Vũ Dương đến mức không có thuốc chữa.
Ngồi dựa vào đầu giường, Giang Ninh Phiến xoay tròn chai thuốc trong tay, hận thù trong lòng tăng lên theo cấp số cộng, khóe môi hiện lên nụ cười tự giễu.
Cô tôn trọng lệnh của An Vũ Dương như lệnh của thần, nhưng ở chỗ của anh ta, có lẽ cô chỉ có được một chữ "ti tiện".
Nếu không, tại sao ngày hôm nay cô lại ở chỗ này.
Làm sao lại bị Hạng Chí Viễn chà đạp, sỉ nhục hết lần này đến lần khác…
Những gì cô trải qua trong nửa năm nay cũng có một nửa “công lao” của An Vũ Dương, sao có thể chỉ vì bôi chai thuốc hương bạc hà này lên là có thể là bớt đau?
“Bịch.”
Giang Ninh Phiến vừa nhắm mắt lại, trực tiếp ném chai thuốc vào thùng rác.
Không thèm nhìn lấy một lần.
Cô bổ nhào lên giường, hai tay ôm chặt chăn mền.