Cô không hối hận, không hề hối hận.
Cầu được ước thấy, không có gì mà phải hối hận.
Giang Ninh Phiến không nhớ mình đã bị đẩy lên trên sân khấu như thế nào, cô không hề làm gì cả, đôi mắt mơ hồ, chỉ nghe thấy từng tiếng hô to bán đấu giá của đám khách nam.
“400 vạn.”
“500 vạn.”
“800 vạn.”
“850 vạn.”
“…”
Có người kêu cô biểu diễn.
Có người kêu cô cởi quần áo.
Cô không nhúc nhích, có người dùng champagne hắt lên trên người cô, Giang Ninh Phiến cảm thấy cả người mình đều lạnh, giống như đang ngâm ở trong nước đá, lạnh lẽo đến nỗi khiến cô phát run, cô muốn sưởi ấm…
Cô không biết mình đã bị giá bao nhiêu.
Cô chỉ biết Hạng Chí Viễn không hề quay lại, chắc là đang chuẩn bị chuyện đi Florencia cùng với Hạ Tiêm Tiêm…
Cô không biết làm sao mà mình lại bị hắt nước đến mức cả người ướt đẫm.
Cô chỉ biết cuối cùng cô bị một gã đàn ông trung niên hói đầu vóc dáng cao gầy nắm chặt tay kéo đi, từ trên tàu bị kéo thẳng tới trên một du thuyền.
Trên du thuyền được xịt nước hoa và rải cánh hoa hồng khắp nơi.
Vào phòng, gã đàn ông lập tức háo sắc mà cởi tây trang vướng bận trên người ra, nhào về phía Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến cầm lấy một chai rượu vang đỏ được bày ở trên đệm giường, đập mạnh lên trên tường để lấy mảnh sắc, rượu vang đỏ như máu tươi ào ạt chảy xuống…
“Thưa ông, tôi xin khuyên ông tốt nhất đừng làm bậy.”
Giang Ninh Phiến đứng ở bên mép giường, chĩa mảnh sắc của chai rượu về phía gã đàn ông, ánh mắt lạnh băng, giọng nói còn lạnh hơn.
“Cô bé, tôi khuyên cô đừng làm chuyện ngu ngốc.” Gã đàn ông không hề dao động chút nào, cười một tiếng, duỗi tay cởi áo sơ mi trên người ra, sau đó là cà vạt, lộ ra cơ ngực và cơ bụng cường tráng: “Ông đây ở trong giới này cũng không chỉ mới một hai ngày, cô chỉ có loại mánh khóe nhỏ xíu này thôi à?”
Gã đàn ông này là người biết võ.
Giang Ninh Phiến lập tức mất hết tự tin, cô đang mang thai sẽ rất khó là đối thủ của loại đàn ông này.
Giang Ninh Phiến lạnh lùng mà nhìn anh: “Vậy có muốn thử xem hay không?”
“Được thôi.”
Gã đàn ông hơi nhún vai, bẻ ngón tay kêu lên răng rắc, sau đó bước về phía cô.
Giang Ninh Phiến chọn cho mình một chỗ có lợi nhất, dùng chai rượu làm vũ khí đâm về phía cổ gã đàn ông.
Gã đàn ông cười khằng khặc, lập tức tấn công về phía bụng của Giang Ninh Phiến, Giang Ninh Phiến giật mình hoảng sợ, vội vàng tránh đi...
Trong lúc cô vừa tránh đi như vậy, gã đàn ông dễ như trở bàn tay mà cướp đi chai rượu trong tay cô.
“Rầm...”
Gã đàn ông ném chai rượu sang bên cạnh, vẻ mặt háo sắc mà đi về phía cô: “Được rồi, người đẹp của tôi, nhìn dáng vẻ mắt đi mày lại của cô với cậu Hạng thì sợ là đã làm không ít lần rồi nhỉ, tôi chỉ nhặt lại giày rách mà thôi, cô cũng khỏi cần phải chơi lại cái trò giữ trinh tiết này làm gì.”
“Ông đừng tới đây, tôi là người của Hạng Chí Viễn, anh ấy sẽ lấy mạng ông.”
Giang Ninh Phiến cầm lấy chân đèn ở bên cạnh ném gã ta, bắt được cái gì ném cái đó.
Gã đàn ông đều né được hết.
“Bớt lừa tôi đi, người phụ nữ của cậu Hạng là cha của cậu ta đưa tới, giữ ở trong nhà như báu vật, có ai còn không biết chứ, cô cũng chỉ là một bông hoa dại mà thôi…”
“…”
Người phụ nữ của cậu Hạng là do cha của cậu ta đưa tới, giữ ở trong nhà như báu vật, không ai là không biết.
Cô cũng chỉ là một bông hoa dại.
Ánh sáng trong du thuyền cố ý bị điều chỉnh thành lờ mờ, Giang Ninh Phiến lùi về phía sau một bước, gã đàn ông lại tới gần một bước.
Giang Ninh Phiến nhanh chóng đổi sang hướng khác, tiếp tục lùi về phía sau, thuận thế một lần nữa nhặt mảnh vụn chai rượu từ trên mặt đất lên, một tay xoa lên bụng mình, một tay cầm mảnh vụn chai rượu kề lên yết hầu của mình…
Nếu đã không thể cứu được, con yêu, là mẹ có lỗi với con.
Hạng Chí Viễn.
Tình cảm nợ anh, có thể coi như tôi đã trả hết rồi không?