“Người ta đã đứng ra làm chứng chống lại con, muốn ép con vào đường chết rồi, con còn trông chờ gì nữa?” Hạng Văn Thanh bước vào, lạnh lùng nhìn về phía anh: “Con cho rằng cô ấy sẽ gặp con nữa sao?”
Đồng tử của Hạng Chí Viễn co rút lại.
Sẽ không gặp anh nữa sao?
Cô ấy đừng hòng!
“Ba nuôi, cứu con ra ngoài.” Hạng Chí Viễn siết chặt hai tay: “Ba muốn con làm gì cũng được.”
“Sau khi ra ngoài, con phải chính thức trở thành người thừa kế của ba, trở thành cậu chủ của nhà họ Hạng.”
Hạng Văn Thanh đưa ra điều kiện.
“...”
Nghe ông ta nói câu này, trên khuôn mặt điển trai của Hạng Chí Viễn có chút không tình nguyện.
“Con vẫn kháng cự việc ngồi vào vị trí của ba.” Hạng Văn Thanh thất vọng thở dài.
“...”
Hạng Chí Viễn im lặng.
Trong phòng nghỉ vô cùng yên lặng, một lúc sau, Hạng Văn Thanh bước tới vỗ vai anh, nói với vẻ thỏa hiệp: “Được rồi, con là con trai của ba, ba không cứu con thì cứu ai.”
Dù Hạng Chí Viễn thật sự không chịu thừa kế thì ông ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.
“Ba nuôi, là con bất hiếu.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu, giọng nói nặng nề.
Anh giống như một đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện, khiến sự việc trở nên rối loạn, cuối cùng còn phải dựa vào Hạng Văn Thanh ra mặt giải quyết thay anh...
Hạng Văn Thanh cười cười, nặng nề vỗ vai anh, giọng nói mạnh mẽ: “Chí Viễn, con phải nhớ kỹ, ba sẽ luôn tha thứ cho con, đây là lẽ trời!”
“...”
Cơ thể của Hạng Chí Viễn rung lên.
Là một đứa con nuôi được nhặt về giữa chừng, Hạng Văn Thanh đã tốn biết bao công sức để chăm lo cho anh.
“Cố gắng ở lại đây, ba sẽ giải quyết chuyện bên ngoài, con cứ yên tâm chờ ra ngoài đi, ba sẽ sai người chăm sóc cho con.” Hạng Văn Thanh nhìn anh chằm chằm: “Xem con kìa, vì một người phụ nữ mà khiến bản thân trở nên gầy như vậy.”
Hạng Văn Thanh bỏ tay xuống, xoay người rời đi.
Đôi mắt sẫm màu của Hạng Chí Viễn nhìn bóng dáng rời đi của Hạng Văn Thanh, Hạng Văn Thanh đang lúc tráng niên, vậy mà trên đầu đã xuất hiện mấy sợi tóc bạc.
“Chỉ cần lần này con ra ngoài, con đồng ý tiếp quản toàn bộ nhà họ Hạng.” Hạng Chí Viễn trầm giọng nói.
Bước chân của Hạng Văn Thanh dừng lại.
Ông ta quay đầu lại, vui mừng nhìn về phía anh: “Ba biết ba không nhìn lầm người mà.”
“...”
Hạng Chí Viễn im lặng đứng thẳng, trên khuôn mặt không có biểu hiện yếu đuối.
Anh đã từng không muốn gánh vác ngọn núi lớn là nhà họ Hạng.
Anh thà cố gắng hết sức làm việc ở bên ngoài để chứng tỏ năng lực của bản thân, còn hơn là tiếp nhận nhà họ Hạng...
“Phải rồi, còn có chuyện này.” Hạng Văn Thanh nhìn về phía anh: “Ba đã tra ra được một chút manh mối về cô gái mà con đang tìm, có lẽ là do cả nhà bọn họ đã di dân cho nên trong nước không có tin tức gì, vì vậy mà bao nhiêu năm nay con mới không tìm được.”
“Ba nói gì?”
Nghe ông ta nói như vậy, đôi mắt của Hạng Chí Viễn lập tức như dã thú bị đánh thức, trợn mắt nhìn chằm chằm Hạng Văn Thanh.
Đôi tay đặt xuôi theo người lập tức nắm chặt thành nắm đấm.
“Con còn chưa hiểu sao? Cô gái tên Giang Ninh Phiến kia vẫn luôn lừa dối con.” Hạng Văn Thanh nói: “Cô ấy hoàn toàn không phải là Tiêm Tiêm, tất cả những gì cô ấy làm chỉ là để con phải nhận tội mà thôi.”
“...”
“Ba đi trước đây, ba sẽ để ý đến cô gái tên Tiêm Tiêm kia giúp con.”
Hạng Văn Thanh nói, sau đó nhấc chân định rời đi.
Chỉ còn lại một mình Hạng Chí Viễn vẫn đứng tại chỗ.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào thân hình cường tráng của anh, tạo nên một tầng ánh sáng chói lóa, hư ảo đến mức dường như anh không hề tồn tại...
Thời gian một tháng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Ví dụ, sau khi Hạng Chí Viễn phản cung hết toàn bộ, AN đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bị nghi ngờ về việc thực thi pháp luật bạo lực.
Ví dụ, Hạng Văn Thanh đã tiêu tốn rất nhiều sức người và tiền bạc, dáng vẻ nếu không đưa được Hạng Chí Viễn ra ngoài thì sẽ không từ bỏ.