Cô Minh Thành gầm lên sau đó lao tới chỗ Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến không tránh, cũng không muốn tránh.
Thậm chí cô còn cảm thấy, bản thân cô bị báo ứng như thế này cũng là chuyện đương nhiên, là do cô xứng đáng phải nhận.
"Bịch!"
Hạng Chí Viễn nhấc chân đạp lên người Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành bị đá ngã xuống đất, không cam lòng mà lớn tiếng hô: "Cậu Hạng, đến bây giờ mà anh còn muốn bảo vệ người phụ nữ đê tiện này sao?"
"Cậu mắng thêm một chữ nữa tôi sẽ lập tức giết chết cậu đấy!"
Hạng Chí Viễn đá lên lồng ngực Cô Minh Thành một cái, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt u ám tàn nhẫn.
"Cậu Hạng..." Cô Minh Thành vô cùng không phục, nhưng cũng không mắng chửi thô tục nữa: "Cô ta biết quá nhiều bí mật của cậu Hạng, một khi cô ta chết đi, bên phía quân đội sẽ không thể làm gì anh được."
Chỉ cần Giang Ninh Phiến chết, thì còn ai có thể tìm ra được chứng cứ của cậu Hạng được chứ?
Giang Ninh Phiến nhìn mũi giày của Hạng Chí Viễn đang nghiền mạnh trên lồng ngực của Cô Minh Thành, sắc mặt anh vô cùng u ám.
Không thể không thừa nhận.
Điều Cô Minh Thành nói là một cách hay.
"Hạng Chí Viễn."
Giang Ninh Phiến lau nước mắt, chậm rãi đi tới chỗ Hạng Chí Viễn, ngước mắt nhìn vết thương trên cổ anh: "Hôm nay tôi trở về cũng không nghĩ tới chuyện có thể bảo toàn tính mạng dưới tay anh, tôi trả lại anh mười năm thương nhớ này."
Nói xong, Giang Ninh Phiến nhanh chóng xoay người, đoạt lấy súng từ trong tay đàn em bên cạnh, họng súng nhắm ngay huyệt thái dương của mình mà bóp còi...
Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất.
Ai cũng không cần phải rối rắm nữa.
Cô chết rồi, tất cả mọi thứ cũng có thể kết thúc, không ai nợ ai, cũng không ai phản bội ai...
Trong chớp mắt, trong mắt Hạng Chí Viễn xẹt qua một tia hoảng hốt, một đường bổ tới.
"Đùng."
Súng bắn vào vách tường, để lại một lỗ đạn.
"Tôi cho phép em chết sao?" Ánh mắt Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô một cách lạnh lùng, rút lại chân đang giẫm lên ngực Cô Minh Thành, anh đẩy cô lên tường.
“...”
Lưng của Giang Ninh Phiến đập mạnh vào tường, toàn thân đau âm ỉ.
Nhưng đau đớn trên người không thể sánh với đau đớn trong lòng.
"Cậu Hạng." Một đàn em vọt tới, lo lắng nói: "Người của quân đội đã xông vào khách sạn Đế Quốc rồi."
Nghe vậy, Cô Minh Thành bật dậy từ trên mặt đất: "Cậu Hạng, cho dù anh không cho chúng tôi đối đầu với quân đội thì cũng nên đột phá vòng vây mà chạy ra ngoài đi, chúng tôi thề dù có chết cũng phải bảo vệ cậu Hạng!"
Chẳng lẽ cậu Hạng thật sự muốn đi tù sao.
“......”
Anh không cho Cô Minh Thành bọn họ đối đầu với quân đội sao?. Bạn đang đọc truyện tại _ TRЦ мtrцуen.v n _
Mắt của Giang Ninh Phiến đỏ bừng, hiện lên vẻ không dám tin.
"Cậu Hạng, phải đi rồi!" Cô Minh Thành nói lớn.
Còn lề mề với con.điếm Giang Ninh Phiến này làm gì nữa!
"Câm miệng ngay!"
Mặc dù Hạng Chí Viễn đang nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến, nhưng lời này lại là nói với Cô Minh Thành.
"..." Cô Minh Thành đành phải ngậm miệng.
Chắc chắn cậu Hạng đã điên dại rồi.
"Anh không đi sao?"
Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm Hạng Chí Viễn trước mặt một cách khó tin, trên cổ anh còn đang chảy máu, nhuộm đỏ cổ áo, màu đỏ chói mắt như vậy...
Nếu anh còn không đi sẽ không còn kịp nữa.
"Nói cho tôi biết, em có từng yêu tôi không?" Hạng Chí Viễn không hề nóng vội, hai tay ấn vai cô, ấn vô cùng chặt. Ánh mắt nhìn cô thật sâu, giọng nói gần như khàn lại: "Cho dù trước kia mỗi chữ em nói với tôi đều là lời nói dối, nhưng lúc này đây, hãy nói với tôi một lời thật lòng."
Nói dối.
Nói thật.
Bản thân cô gần như không thể phân biệt được sự thật và giả dối nữa rồi.
Nhưng anh lại ở loại tình huống này mà chỉ để ý đến một câu nói thật của cô...
Hạng Chí Viễn, rốt cuộc là anh ngốc hay là đần đây?
Giang Ninh Phiến dán lưng vào vách tường lạnh như băng, ngước mắt nhìn vào mắt anh, im lặng rơi nước mắt, ánh mắt đỏ bừng.