Phụ nữ dám ở trong lòng anh nhắm mắt đắm chìm đến một cái thế giới khác... Chỉ có một mình Giang Ninh Phiến cô.
Nếu không phải cô giống với người trong trí nhớ của anh thì trước đó anh đã bóp chết cô rồi.
"..."
Giang Ninh Phiến ngồi dậy từ trong lòng anh, phát hiện mình cũng được thay một bộ váy.
"Trả lời tôi!" Hạng Chí Viễn không buông tha.
"Anh hy vọng là đáp án nào?"
"Cô cứ nói đi?" Hạng Chí Viễn bóp cằm cô, khuôn mặt âm u kề sát mặt cô.
Sau đó cô thấy trong mắt anh có sát khí rất đậm...
"Là ngất đi." Giang Ninh Phiến rất thức thời, dùng lý tưởng đàn ông của anh suy nghĩ, khẳng định không hy vọng phụ nữ ngủ trên giường của anh, vậy quá hao tổn sức hấp dẫn của anh.
Quả nhiên Hạng Chí Viễn nghe đáp án như thế thì sắc mặt đỡ hơn, bàn tay vỗ mặt của cô: "Vậy tại sao cô ngất?"
Hại anh mất hào hứng.
"..." Giang Ninh Phiến không nói nhìn anh.
Anh hiểu rõ còn hỏi vì sao?
Anh không hỏi mình xem, anh ở trên người cô thô bạo bạo lực làm bao nhiêu mới có thể khiến cô ngất xỉu?
"Chưa từng thấy cô yếu đuối như thế." Cô không trả lời, Hạng Chí Viễn cho mình một câu trả lời hoàn mỹ.
"Tôi không có."
Mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều báo cáo khỏe mạnh, vậy mà trong mắt anh lại thành yếu đuối.
Chỉ có con gián đánh không chết mới là khỏe mạnh đối với anh sao?
"Không có? Vậy thêm một lần nữa? Đúng lúc tôi chưa tận hứng." Hạng Chí Viễn vớt cô về trong ngực, ánh mắt tình dục rất ngay thẳng.
"Cậu Hạng, anh nói gì cũng đúng hết."
Giang Ninh Phiến lập tức thay đổi chủ đề, cười nịnh bợ giả tạo.
Coi như cô yếu đuối.
"Ồ? Câu nào, một lần nữa sao?" Hạng Chí Viễn biết rõ còn cố hỏi.
"..."
Giang Ninh Phiến nghẹn lời.
Người đàn ông này thật sự là khó đối phó.
"Đi thôi, trở về." Hạng Chí Viễn không tiếp tục làm gì cô, anh kéo cô lên, đưa tay ôm eo của cô đi ra ngoài.
Anh không hứng thú lắm với quán bar, hôm nay tới đây chỉ là cho người trên một nhắc nhở…
Ai cũng đừng chống lại anh, không thì sẽ nối gót ông Lăng!
Cô ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát trên người anh, hẳn là đã tắm, cho nên có bệnh thích sạch sẽ thì sẽ không đụng vào cô khi tắm xong.
Cô bị anh ôm, hai người dán rất chặt, Giang Ninh Phiến có chút phản cảm.
"Ôi… "
Giang Ninh Phiến làm bộ trẹo chân, cơ thể nghiêng qua một bên, không lộ dấu vết đẩy tay anh ra, tự mình đi về phía trước.
Hạng Chí Viễn không vui muốn kéo cô trở về, khi nhìn thấy bóng lưng của cô lại có chút hoảng hốt...
Trên hành lang quán bar thật dài, một mình Giang Ninh Phiến đi về phía trước, ánh sáng mờ mờ rơi vào trên người cô, nghiêng nghiêng kéo ra chiếc bóng...
Ngay cả bước đi cũng lộ ra cảm giác nghiêm túc.
Hình ảnh quen thuộc lại một lần nữa hiện ra trước mắt anh.
Bàn tay để xuôi hai bên Hạng Chí Viễn chậm rãi nắm chặt, thật sự không cùng một người sao?
Ngồi xe trở về, Giang Ninh Phiến không hiểu đột nhiên Hạng Chí Viễn trúng ngọn gió nào, không ngừng động tay động chân, thỉnh thoảng nắm mặt của cô tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Hình như có thể nhìn thấy một đóa hoa ở trên mặt cô.
Giang Ninh Phiến trốn tránh, muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Hạng Chí Viễn cắn lỗ tai cô, đè nén cảm xúc nào đó: "Còn động đậy à? Muốn tôi xử cô luôn trên xe, hả?"
Từ "hả" kia ẩn chứa vô số mập mờ.
"..." Vừa nhìn tài xế trước mặt, Giang Ninh Phiến an phận hơn.
Cô không muốn mình bị rơi vào miệng cọp trên xe.
Đầu lưỡi của anh lướt qua lỗ tai cô, khiến cô như bị điện giật, tê dại đến run rẩy.