Đi tới chỗ cách xa anh.
Trái tim của Giang Ninh Phiến như bị ai cứa vào khiến cô đau đến mức khó thở.
"Anh mau ngủ đi."
Một lúc lâu sau, Giang Ninh Phiến cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nói với anh, sau đó đi về phía trước.
Một lúc sau, tiếng bước chân của Hạng Chí Viễn ngày càng xa cô...
Hai người họ đi về hai hướng khác nhau.
Giang Ninh Phiến không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vươn tay chạm vào bông hồng tím sau tai.
Sau khi gỡ bông hồng xuống, Giang Ninh Phiến nhìn vào nó một lúc rất lâu...
Hạng Chí Viễn, anh chỉ thấy vẻ đẹp của hoa hồng mà quên mất hoa hồng có gai, càng giữ chặt thì càng bị gai đâm đau.
Chỉ có buông tay mới không làm mình bị thương.
Giang Ninh Phiến ném bông hồng tím vào thùng rác, cô không xứng với bông hồng đẹp như vậy...
Vừa bước tới cửa, Giang Ninh Phiến vươn tay muốn mở cửa, ngay lúc cô muốn đi ra ngoài, câu nói của anh lại văng vẳng bên tai...
"Nhưng mỗi lần em xoay người, tôi đều cảm thấy em muốn rời đi."
Giọng nói ấy trầm thấp đến thế.
Giang Ninh Phiến phát hiện bước chân mình khựng lại.
Cô không kiềm chế được mà quay đầu muốn trở về, đúng lúc này cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn sang.
Thì thấy Mục Thanh Linh đứng ở cửa, lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, nhìn cô với vẻ nhiệt tình khác thường: "Ninh Phiến, tôi mang hoa nước Pháp mà cô nhờ tôi mua đến rồi đây."
"Sao cô lại ở đây?"
Giang Ninh Phiến sửng sốt, liếc nhìn mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài, rồi vươn tay kéo Mục Thanh Linh vào.
"Tôi còn cho là không thể ra khỏi nhà họ Hạng được, hóa ra chỉ cần nói là đi làm giúp người cậu Hạng cưng chiều cái này cái kia thì họ lập tức thả tôi đi."
Mục Thanh Linh vừa vào sắc mặt lập tức thay đổi.
Có thật là Giang Ninh Phiến là người được cưng chiều ở nhà họ Hạng không vậy.
"..."
Giang Ninh Phiến nhìn về hướng Hạng Chí Viễn vừa đứng, không có ai ở đó, chắc là đã đi về phòng ngủ.
"Này, tôi tốt bụng mang tới cho cô một thứ." Mục Thanh Linh đưa cho cô lọ nước hoa trong tay, thấp giọng nói: "Có thể mê hoặc mấy tên ngốc đấy."
Giang Ninh Phiến ngẩn người, đưa tay cầm lấy lọ nước hoa.
Mê hương bằng chất lỏng màu xanh bên trong khẽ sóng sánh tạo thành hình vòng cung đẹp mắt.
"Cô tốt bụng vậy sao?"
Còn đích thân đưa tới cho cô? Giang Ninh Phiến nhìn cô ta không tin tưởng, cầm lấy lọ nước hoa xịt vào người Mục Thanh Linh.
"Này..."
Mục Thanh Linh vội vàng che miệng và mũi: "Cô điên à?"
Không chết luôn, chắc chắn đây không phải thứ gì quá độc.
Giang Ninh Phiến cất lọ nước hoa được làm tinh xảo đi, thờ ơ nói: "Cảm ơn đã đến đưa cho tôi, cô có thể đi được rồi."
"Không đi cùng nhau sao?" Mục Thanh Linh hỏi.
"Nếu cô có thể dùng danh nghĩa của tôi mà rời đi bất cứ lúc nào thì cũng không cần cùng tôi chạy trốn."
Giang Ninh Phiến rũ mắt xuống, nói.
Mục Thanh Linh nghi ngờ nhìn cô, sau đó nở một nụ cười cao quý, quyến rũ: "Khách sạn Đế Quốc không có nhiều người của nhà họ Hạng, cơ hội chạy trốn tốt như vậy mà không trốn đi, cô muốn ở lại đính hôn thật à?"
"Chuyện của tôi không đến lượt cô lo." Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
"Thật không?" Mục Thanh Linh ghé sát tai cô, nói bằng tông giọng chỉ hai người họ nghe thấy: "Tôi vẫn nhớ cô đã nói chúng ta được chọn không phải vì có năng lực hơn người mà là vì chúng ta đều có hoàn cảnh riêng, không bao giờ phản bội tổ chức."
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Giang Ninh Phiến lạnh lùng hỏi.
"Nếu như tôi nói với mẹ cô biết cô sắp trở thành phụ nữ của người đứng đầu Địa Ngục Thiên, hai người còn sắp kết hôn, cô nói xem bà ấy có tức giận đến mức về tây thiên luôn không?" Mục Thanh Linh cười, giọng ngày càng nhỏ đi.
"Mục Thanh Linh, cô dám!"
Giang Ninh Phiến trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào cô ta.