Ấy thế mà Hạng Chí Viễn có thể thuê anh ta thiết kế riêng cho cô.
Giang Ninh Phiến nhìn sang, quả không hổ là nhà thiết kế đẳng cấp toàn cầu, đường cong của áo khoác mềm mại mà không mất đi sự rộng rãi, hoa văn đơn giản nhưng lại giống như kim cương, thu hút, khiến người ta nhìn không rời mắt.
"Cũng được, để đó đi."
Giang Ninh Phiến không ham mê quần áo lắm, giờ cô chỉ muốn rời đi mà thôi.
"Cậu Hạng bảo nhất định phải cho cô thử, nếu cô thấy thích thì váy cưới và lễ phục hôm đính hôn đều sẽ giao cho Michelle thiết kế hết." Tình Tình cầm chiếc áo khoác đi đến.
"Váy cưới và lễ phục?"
Giang Ninh Phiến thấy đầu ong ong.
Đây chính là lí do tại sao cô lại vội tìm đường chạy như vậy, nếu còn ở lại nữa thì cô phải gả cho Hạng Chí Viễn mất.
"Phải, Michelle trước nay chưa từng thiết kế riêng cho ai đâu." Tình Tình vô cùng ngưỡng mộ nói.
"Được rồi, tôi biết rồi, các cô cứ treo đồ vào đó rồi ra ngoài đi."
Giang Ninh Phiến đuổi mấy cô gái kia đi.
"Vâng thưa cô Giang."
Chẳng mấy chốc, mấy món đồ đã nằm trong tủ được một tuần đều bị gỡ xuống, ném ra ngoài như rác rưởi để treo đồ mới lên.
Đợi đám nữ giúp việc đi khỏi, Mục Thanh Linh lập tức lao đến trước tủ quần áo, lật xem nhãn hiệu của quần áo trong đó.
Cái nào cái nấy đều của nhãn hàng cao cấp trên thế giới khiến cô ta lóa cả mắt.
"Hạng Chí Viễn vì cô mà tiêu xài chịu chơi thật đấy." Mục Thanh Linh khiếp sợ nhìn những tủ quần áo xếp hàng hai bên tường, trong đó toàn là nhãn hàng nổi tiếng toàn cầu.
Cô ta đã từng đọc tạp chí.
Mấy bộ đồ này đều là hàng giới hạn, có tiền cũng không mua nổi.
Giang Ninh Phiến ngồi bên mép giường, thấy Mục Thanh Linh ngắm nhìn mà mắt sáng rực, không nhịn được cau mày: "Đừng để vật chất cám dỗ."
Cô là người nằm vùng cấp cao.
Mục Thanh Linh trước giờ cứ châm chọc cô hết chỗ này đến chỗ nọ, giờ thấy quần áo đẹp đẽ như vậy lại giống y người chưa trải sự đời, hoàn toàn bị mê hoặc, không thoát ra được.
"Đâu phải ai cũng được thấy tay nghề của Michelle." Mục Thanh Linh cầm chiếc áo khoác kia lên, đặt trong tay dè dặt chạm lên.
"..."
Giang Ninh Phiến nhìn cô ta mà cạn lời. Cô có thể cảm nhận được trái tim Mục Thanh Linh đã bị tủ đồ nhiều không kể xiết kia bắt làm tù binh rồi.
Giây tiếp theo, Mục Thanh Linh mặc luôn chiếc áo khoác lên người mình.
Mục Thanh Linh đi đến trước bàn trang điểm, ngắm cho kĩ hình ảnh mình mặc áo khoác, vui vẻ nói: "Giang Ninh Phiến, cô xem này, chiếc áo khoác này rõ là đặt làm theo số đo của tôi, hợp ghê chưa."
Cô ta mới là người nên mặc chiếc áo khoác do chính tay Michelle thiết kế mới phải.
Giang Ninh Phiến dựa vào đâu chứ, chẳng phải chỉ là chân dài một chút thôi hay sao? Ngoại trừ điểm đó thì Giang Ninh Phiến làm gì có chỗ nào so được với cô ta.
"Vậy cô đi quyến rũ Hạng Chí Viễn đi." Giang Ninh Phiến nhìn cô ta tạo dáng đủ kiểu, thực sự cạn lờii.
Mục Thanh Linh vẫn như một bé gái chưa phát triển hết.
"Tôi không đê tiện như cô đâu." Mấy lời này đã trở thành câu cửa miệng của Mục Thanh Linh: "Mục tiêu của tôi là An Vũ Dương."
Mục Thanh Linh vừa nói vừa đi tìm giày cao gót để đi, rồi cầm một chiếc nón tròn duyên dáng đội lên đầu.
Giang Ninh Phiến nghe mà giận, vừa hay sẵn cơn tức không xả đi đâu được.
Cô bước xuống từ giường, nắm chặt tay Mục Thanh Linh kéo ra ngoài.
"Cô làm gì vậy?" Mục Thanh Linh đi đôi giày cao gót mười mấy phân chạy theo cô đầy khó nhọc.
"Hình như cô quên mất địa vị của tôi ở nhà họ Hạng rồi, cô mắng thêm một câu nữa thì tôi có thể múa thêm vài dao trên mặt cô bất cứ khi nào!"
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, đẩy Mục Thanh Linh lên ban công, đóng cửa lại chuẩn bị để cho cô ta hưởng gió một lúc trên ban công.
"Này, cô... A!"
Mục Thanh Linh bị cô đẩy, đứng không vững, người ngã ra sau, rơi khỏi lan can sân thượng thấp, té xuống dưới.