“Đương nhiên tôi phải ngủ rồi, nhưng tôi còn muốn đi tắm rửa.”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, cô phải nuôi dưỡng tinh thần vững chắc.
Cô muốn có đầy đủ tinh thần và sức lực để đi chiến đấu với Hạng Chí Viễn.
Tình Tình muốn nói gì đó với cô nhưng Giang Ninh Phiến đã quay đầu rời đi, Tình Tình đành phải thôi.
Giang Ninh Phiến được Tình Tình dẫn đến phòng của nữ giúp việc, cô ngửi thử trên người mình một hơi rồi đi vào phòng tắm, ròng rã ba tiếng đồng hồ, làn da vốn dĩ trắng nõn cũng bị ngâm đến đỏ bừng.
Chỗ vết trói trên cổ tay trái vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đợi đến lúc hoàn toàn khôi phục sức lực, Giang Ninh Phiến mới bước ra khỏi bồn tắm lớn, lau khô cơ thể, thay váy ngủ mới tinh, bình tĩnh đứng ở đó.
Hơi nước bám trên vách tường sứ màu trắng trong phòng tắm, sương mù quanh quẩn tạo ra bầu không khí ám muội.
Tấm gương mơ hồ phản chiếu lại dáng vẻ của Giang Ninh Phiến, mặt trái xoan, mày liễu, mắt sáng như sao, sống mũi cao tinh tế, môi dưới vẫn còn hiện rõ vết thương nhưng vẫn không hề ảnh hưởng một chút nào đến khuôn mặt mỹ lệ của cô…
Cô lau khô sương mù trên gương, sự thù hận nồng đậm trên mặt cô hiện ra rõ ràng trên gương.
Giang Ninh Phiến bảo Tình Tình mang búa chữa cháy đến cho cô rồi cô dùng hết toàn bộ sức lực đập mạnh vào kính thủy tinh của phòng tắm vòi sen.
Phòng tắm nơi này được thiết kế cực kỳ giống phòng tắm trên máy bay.
“Rầm.”
Thủy tinh vỡ ra theo tiếng động này.
Thủy tinh rơi xuống đất tạo ra âm thanh êm tai đến đáng sợ.
Sau này cô cũng sẽ không bao giờ tắm vòi sen, cũng không muốn nghe tiếng nước chảy từ vòi sen…
Giang Ninh Phiến ném cây búa đi, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng mà đi ra ngoài.
Từ nay về sau…
Cô chỉ là người làm ruộng đang trả thù con rắn!
Bước báo thù đầu tiên, Giang Ninh Phiến uống mấy viên thuốc ngủ, nằm ở trên giường dốc sức ngủ một giấc.
Cô nhất định phải có đầy đủ tinh thần và sức lực thì mới có thể chiến đấu với Hạng Chí Viễn.
Sau khi ngủ đủ rồi tỉnh lại đã là một ngày một đêm sau đó.
Giang Ninh Phiến vừa rời giường đã đi thẳng ra ngoài cửa. Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy một người đàn ông lưng hơi còng vừa đi tới trước mặt cô vừa ngáp.
Giang Ninh Phiến không để ý, đang muốn đi thì người đàn ông kia đột ngột quay đầu lại ngăn cản cô, đôi mắt ti hí đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Ai nha, từ khi nào mà nữ giúp việc cũng trở nên xinh đẹp như vậy?”
Người đàn ông vừa nói vừa háo sắc mà xoa xoa tay, ngáp một cái rồi tới gần cô.
“...”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn anh ta, không nói gì.
Nhìn đồ trắng thêu viền xanh mà anh ta mặc thì chắc hẳn là nam giúp việc của nhà họ Hạng.
“Đến đây, cho anh trai hôn một cái…”
Người đàn ông nói xong thì đi tới gần cô, đôi tay dường như đã đụng tới ngực cô.
Giang Ninh Phiến lùi về phía sau một bước, bình tĩnh nói: “Tôi là người phụ nữ của cậu Hạng.”
Vào lúc này, cô chỉ có thể dựa vào cái thân phận buồn nôn này để tự vệ.
“Hả?”
Rõ ràng người đàn ông bị giật mình, đến mức cái lưng còng cũng thẳng lên, lập tức dâm đãng mà cười: “Cô lừa ai vậy, tại sao người phụ nữ của cậu Hạng lại ở trong phòng nữ giúp việc chứ.”
Nói xong, người đàn ông nhắm tới trước ngực cô mà lao tới, trên mặt là nụ cười tràn đầy sự dâm dục, các nếp nhăn đều thi nhau lộ ra…
“Đến cả cậu Hạng mà anh cũng không sợ sao?”
Giang Ninh Phiến tiếp tục lùi về phía sau, tay lén cầm một bình hoa được để trang trí ở trên tủ.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến gương mặt của Hạng Chí Viễn, người mà làm bất cứ loại chuyện không biết xấu hổ là gì mà cứ như những chuyện đương nhiên, trên người không có gì ngoài hơi thở hèn mọn…
Lẽ nào người đàn ông đẹp trai mà lại tồi tệ đến như vậy sao?
“Đừng lừa tôi, hôm nay tôi phải nếm thử… A.”
Người đàn ông đột ngột kêu thảm một tiếng rồi gục ngã xuống trước mặt Giang Ninh Phiến.
Tay Giang Ninh Phiến không còn cầm bình hoa nữa, chỉ thấy người đàn ông tên Cô Minh Thành cô gặp qua trước đó giờ phút này đang điên cuồng: “Tôi đập! Anh dám đụng vào người phụ nữ của cậu Hạng sao? Muốn đầu thai cũng không cần vội vã như thế chứ!”