Phương Đông.1
Một máy bay tư nhân cực lớn hạ cánh xuống sân bay tư nhân trống trải.
Đuôi máy bay in một chữ “Hạng” đặc biệt rất to, thể hiện chủ nhân của nó có thân phận cao quý không gì sánh kịp.
“Ầm!”
Giang Ninh Phiến mặc đồng phục y tá bị đẩy lên máy bay, trong đầu toàn dấu hỏi chấm.
Bên trong máy bay giống như phòng Tổng thống, xa hoa tới mức khiến người khác nhìn thấy phải sợ hãi thầm than.
Hai bên cửa có khắc hình quỷ đầu lâu được mở ra.
Cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy một hình ảnh không thể chịu nổi, trong căn phòng lớn hình vòng cung có người đang “mây mưa”, Giang Ninh Phiến lập tức xoay người đi.
“Cậu Hạng, bắt được một y tá.”
Người đứng bên cạnh trói Giang Ninh Phiến cung kính mở miệng.
Một giây tiếp theo, báu vật gợi cảm trong phòng bị đạp xuống khỏi giường không nể tình, báu vật kia túm đống quần áo lên, chân trần chạy đi.
“Dẫn cô ta tới.”1
Một giọng nam lười biếng truyền ra từ trong phòng.
Giang Ninh Phiến bị người phía sau đẩy một cái, cô lập tức nói: “Các người muốn làm gì? Tôi không phải mấy loại gái điếm kia.”
Lẽ nào túm cô tới đây là để thỏa mãn thú tính của người đàn ông trong phòng sao?
Anh là ai?
Giang Ninh Phiến là một y tá, hai mươi phút trước, cô vừa tan làm ở bệnh viện về thì đã bị bắt cóc, rồi bị cưỡng chế đưa tới máy bay tư nhân này.
"Cô yên tâm, không phải con điếm nào tôi cũng chạm vào."
Một tiếng cười nhạt cợt nhả truyền tới, kèm theo tiếng vén chăn lên.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía căn phòng, thấy một gương mặt lẳng lơ mê người ló ra.
Trên cái giường hình tròn lớn như thế, một người đàn ông thoải mái tựa vào đầu giường, dưới mái tóc đen nhánh gọn gàng là một gương mặt đậm chất phương Đông. Khuôn mặt tinh xảo, âm u, gợi cảm, đường nét xinh đẹp không nhiễm bụi trần, lại vừa có cảm giác sắc bén, hai kiểu đẹp đặt cạnh nhau lại vô cùng hòa hợp.1
Trên người anh mặc áo sơ mi đen, toàn bộ nút áo bị cởi ra, lộn xộn mất trật tự, hiển nhiên là vì vừa mây mưa với báu vật kia.
Cho dù chỉ đang ngồi cũng có thể thấy được anh có thân hình cao to, còn trẻ tuổi, không quá hai mươi bảy, là một kẻ vô cùng yêu nghiệt.
Yêu nghiệt.
Chỉ vài giây thôi Giang Ninh Phiến đã định nghĩa xong người đàn ông này.
Đàn ông như thế, cho dù là ai nhìn thì cũng phải ngây người.
“Nhìn đủ chưa?”
Hạng Chí Viễn biết gương mặt của mình sẽ đưa đến ánh mắt khác thường như thế nào, giọng nói không khỏi lạnh đi: “Đến giải độc cho tôi!”1
Giọng nói của anh tràn đầy sức hút.
“Giải độc?”
Đến giờ Giang Ninh Phiến mới phát hiện ra bàn tay đang khoác trên đầu gối của anh đang rỉ máu, màu máu rất đậm, hơi không bình thường.
Nhưng hình như anh hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì, chưa từng nhíu mày lấy một cái.
Thì ra là trúng độc, thảo nào bắt cô tới đây còn bảo cô cầm theo đủ loại thuốc giải độc.
Chỉ có điều, trúng độc mà còn làm chuyện giường chiếu? Người đàn ông này… đúng là lạ lùng.
“Tôi chỉ là một y tá.” Giang Ninh Phiến đứng một chỗ lạnh nhạt nói.
“Giải độc!” Hạng Chí Viễn ra lệnh.1
“Tôi sẽ không giải.”
“Cô chán sống rồi à? Dám cãi nhau với cậu Hạng?” Cấp dưới đứng bên cạnh Giang Ninh Phiến hung hăng dùng súng dí vào đầu cô: “Bảo cô giải độc thì đi giải độc đi!”
Giang Ninh Phiến bị đập lảo đảo tiến về phía trước vài bước, ngã xuống trước giường.
Hạng Chí Viễn bật dậy, ngồi ở mép giường, mở hai chân thon dài ra, bàn tay kéo đồng phục y tá của Giang Ninh Phiến. Cúi xuống gần mặt cô, ngón trỏ tay trái bá đạo để lên môi cô, âm u nói: “Ngậm cho tôi!”1
“Anh nói gì?”
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn anh chằm chằm.
Ngậm? Ngón tay của anh? Sao có thể được?
Tôi không thích nói lần hai.
Cô không kịp né tránh, bị ép ngậm ngón tay của anh, đầu lưỡi mềm mại nhạy bén của cô làm ngón trỏ gần như mất cảm giác của anh run lên.1