Bên ngoài nhà hàng cao cấp, một cô gái ăn mặc phong phanh đứng ở hành lang, sắc mặt có chút tệ, nhưng ánh mắt vẫn đặc biệt sáng, dáng vẻ của cô có chút không hợp với vẻ sang trọng của nơi này, nhưng vẫn là thu hút được không ít ánh mắt, vì cô xinh đẹp, đẹp không có một khiếm khuyết nào cả!
Lạc Khê như không thấy những ánh mắt đó, tiếp tục đứng nhìn ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu, kiên định nắm chặt tay, vì cha, Cô nhất định sẽ không từ bỏ.
20 phút sau, một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại trước cửa, một người đàn ông vội vàng xuống xe chạy qua bên kia, mở cửa ra cung kính cúi người:“ Lăng tiên sinh, đã đến”
Lời nói vừa dứt, từ bên trong xe lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, được che giấu sau lớp vải, dần dần một dáng người cao to sừng sững như ngọn núi lớn, chỉ trong tích tắc, thờii gian như đóng băng lại, chỉ bởi vì gương mặt của hắn, yêu nghiệt, phải goij là yêu nghiệt, hoàn mỹ đến từng xăng ti mét, đẹp đến từng góc cạnh, tựa như bức tượng thần hi lạp thời cổ đại, toát ra một khí chất cao ngạo, lạnh lùng, mỗi một động tác đều mang theo vẻ tà mị dụ hoặc, thôi miên cả người nhìn, nhưng hết lần này đến lần khác xung quanh người như chảy một dòng nước lạnh lẽo, toát ra khí lạnh, đến độ có thể đóng băng người khác.
Người đàn ông ung dung sải chân bước vào, ánh mắt sắc bén liếc qua đám nhân viên đứng gác cổng rồi lại hờ hững nhìn thẳng, tựa như chẳng xem ai vào mắt, ngông nghênh ngang tàng.
Lạc Khê kinh ngạc vẫn chưa hết, cô không ngờ lại có một người đẹp đến như vậy, cứ nghĩ bản thân đã hoàn hảo rồi, không ngờ trước mặt người đàn ông này cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, chỉ giống như một hạt cát ngoài kia, bất chợt cô nhấc chân đi đến bên hắn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn, không dong dài trực tiếp đi vào vấn đề:“ một đếm năm vạn, được hay không được?”
Người đàn ông kia chợt dừng bước, ánh mắt như có như không khẽ liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng không một chút độ ấm, tựa như thứ hắn đang nhìn không phải là người, cực kỳ cuồng vọng.