Đồng Khương Lâm không có cách nào dung nhập vào cuộc nói chuyện của các bé gái, hơn nữa cảm thấy cậu bé là con trai, mới không nói chuyện với bé gái thích chơi búp bê với cài đầu hoa.
Quay đầu bèn tìm bé trai Ngưu Ngưu nói chuyện.
Nhưng nói trong chốc lát, cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm liền cảm thấy mình thật sự quá ngốc, tìm một bé trai không biết nói mà nói chuyện, còn khó hơn cả dung nhập vào cuộc nói chuyện của các bé gái.
Ngưu Ngưu nghe không hiểu anh trai xa lạ này đang nói gì cho lắm, nhưng anh trai nói chuyện với nhóc, nhóc liền a a ao ao theo, xem như đang đối thoại.
Tiểu Khương và Qua Qua chuyện trò không bao lâu đã như thành chị em vậy, tay trong tay đi ra ngoài chơi tuyết.
Hai cô em gái đi chơi tuyết, Đồng Khương Lâm đi theo, cậu cũng muốn chơi tuyết.
Đinh Lệ trông không được đứa nhỏ, bèn đi theo bọn họ, chả có lời gì để nói với ông chồng nhà mình, bèn đi đùa Ngưu Ngưu vì các anh chị đều đi ra ngoài mà kêu ngao ngao.
Dì xa lạ nói chuyện với mình, Ngưu Ngưu đình chỉ kêu ngao ngao, bắt đầu gọi mẹ.
Bé con gọi mẹ gọi đến góc ra, Đinh Lệ đành phải đi ra ngoài nói với Qua Qua đang chơi tuyết cùng anh chị ở cách đó không xa, Ngưu Ngưu khóc rồi, Qua Qua gọi mẹ lại đây đi.
Qua Qua nghe thấy dì nói, bèn đi vào bếp gọi mẹ, mẹ không gọi qua được, bèn gọi ba tới đây.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu từ ghế dựa lên: "Ngại quá, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi liền bế đi vậy."
Ngưu Ngưu được ba bế không kêu gào nữa, chỉ là trên mặt còn có nước mắt, quá ấm ức, các anh chị đều không chơi với nhóc.
Ngưu Ngưu ấm ức trực tiếp chôn mặt vào đầu vai ba, Chu Trình Ninh xoa xoa sau lưng Ngưu Ngưu, đưa Ngưu Ngưu đi vào trong bếp.
Đi ra khỏi lều Ngưu Ngưu lại ngẩng đầu, còn có thể nhìn thấy các anh chị đang chơi tuyết, Ngưu Ngưu ngao ngao kêu vài tiếng, anh chị không có một ai để ý nhóc, lập tức càng thêm ấm ức.
Hai cha con rời đi rồi, Đinh Lệ quay đầu lại hỏi Đồng Lương Cao: "Em có dọa người vậy sao?"
Đồng Lương Cao: "Không phải em dọa người, là mấy đứa nhỏ đều đi ra ngoài, không ai chơi với Ngưu Ngưu nó mới khóc."
"Anh nói có đạo lý." Đinh Lệ cảm thấy chính là nguyên nhân này.
...
"Làm sao vậy?" Từ Hương Quyên còn đang nấu lẩu cay, ông chồng nhà mình bế Ngưu Ngưu về, cô dò hỏi Ngưu Ngưu đã xảy ra chuyện gì.
Nhóc con giống như chịu ấm ức lớn hơn trời vậy.
Chu Trình Ninh cũng không nghĩ tới Ngưu Ngưu tuổi nhỏ như vậy đã có thể cảm giác được bản thân bị "bài xích": "Mấy đứa nhỏ chơi tuyết không dẫn theo nó, nó không vui."
Lúc mới ra lều Ngưu Ngưu kêu to về phía mấy anh chị là anh biết rồi.
"Mẹ." Ngưu Ngưu dang cánh tay nhỏ ra muốn mẹ bế, nói với mẹ mình ấm ức cỡ nào.
Hiện tại Từ Hương Quyên còn không thể bế con: "Ngưu Ngưu ngoan, mẹ nấu xong rồi liền bế Ngưu Ngưu."
Lẩu cay cho người một nhà nấu xong, đích xác có một chậu, Từ Hương Quyên lại múc 3 chén cơm và một cái chén không, cho hết vào khay, đồ ăn thì Chu Trình Ninh đưa, tay trống ra rồi, Từ Hương Quyên mới bế Ngưu Ngưu: "A Ninh, anh đi đường cẩn thận chút."
Chu Trình Ninh: "Ừ, đồ ăn này còn không nặng bằng Ngưu Ngưu, anh sẽ cẩn thận."
Lẩu cay và cơm đi lên, Đại Khương và Tiểu Khương đi ăn cơm, Từ Hương Quyên không có đi nấu cơm trưa cho nhà mình ngay.
Bảo A Ninh bế Ngưu Ngưu, cô mang theo Qua Qua, người một nhà ra bên ngoài.
"Quyên, em muốn cho Ngưu Ngưu chơi tuyết sao?" Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu, thấy vợ xắn tay áo lên cho Ngưu Ngưu, khó tránh khỏi sẽ sinh ra loại suy đoán này.
Qua Qua đang lăn bóng tuyết nhỏ, nghe thấy ba nói: "Mẹ, Ngưu Ngưu còn không biết đi đường, hơn nữa Ngưu Ngưu sợ lạnh."
Vốn dĩ Ngưu Ngưu nhìn thấy tuyết còn muốn ba thả nhóc xuống, lại bị hành vi xắn tay áo lên của mẹ làm cho ngốc, một chữ không không nhả ra được.
"A Ninh, thả Ngưu Ngưu xuống đất." Từ Hương Quyên xắn tay áo cho Ngưu Ngưu xong lộ ra tay nhỏ.
Ngưu Ngưu tuổi còn nhỏ, tay nhỏ, căn bản không có bao tay có thể mang, chính nhóc cũng không biết xỏ tay vào túi để giữ ấm sưởi ấm, cho nên mùa đông trời lạnh, chỉ có thể dựa vào tay áo còn dài hơn cả tay của mình để giữ ấm.
Chu Trình Ninh nghe lời thả Ngưu Ngưu xuống chỗ có tuyết, lúc này Ngưu Ngưu vẫn cứ ôm lấy chân ba, chẳng qua cũng không có túm chặt như lúc trước vậy.
Ngưu Ngưu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn mẹ trong chốc lát, một chốc lại nhìn ba.
Từ Hương Quyên ngồi xổm xuống, tầm mắt thả ngang với Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu muốn chơi tuyết liền chơi, ba mẹ, còn có chị chơi cùng với con."
Vốc lấy một nắm tuyết, Từ Hương Quyên nặn thành một quả cầu nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu giơ lên cái tay béo nhỏ đi chạm vào cầu tuyết trong tay mẹ, rất mau bởi vì tuyết lạnh mà rụt tay về.
Nhưng thật sự là quá muốn chơi tiếp, Ngưu Ngưu lại giơ tay đi chạm vào tuyết, chạm vào một chút rồi rất mau lại rụt về.
Tới tới lui lui mấy bận, Ngưu Ngưu chơi vui vẻ, cười ha hả.
Lại lần nữa không cách nào lý giải điểm cười của em bé.
Qua Qua cũng lăn ra một quả cầu tuyết cho em trai chơi, tuyết của chị Ngưu Ngưu cũng sẽ chạm vài, đụng tới tuyết vẫn sẽ phản xạ có điều kiện rụt tay về như cũ, Qua Qua cảm thấy em như vậy còn khá thú vị, có đôi khi Ngưu Ngưu không chạm vào tuyết, bé còn chủ động đưa tuyết vào trong tay Ngưu Ngưu.
Cuối cùng, Từ Hương Quyên để Ngưu Ngưu tự mình sờ tuyết trên mặt đất chơi.
Nhìn một đống tuyết trên đất, Ngưu Ngưu thử bỏ hai tay ra không ôm lấy chân ba, tự mình đứng.
Chu Trình Ninh ngồi xổm xuống theo, đỡ Ngưu Ngưu, làm hẫu thuẫn cho Ngưu Ngưu.
"Mẹ, Ngưu Ngưu như vậy sẽ bị nứt da đó." Qua Qua lên tiếng.
Ngưu Ngưu nghe thấy tiếng chị, không dám nhào vô tuyết nữa, không phải quá hiểu ý tứ đó là gì, nhưng hình như chị không cho nhóc chơi.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua con còn nói em, mẹ nói con cả ngày đó, con nghe lọt được sao?"
Qua Qua nhà họ chính là một đứa bé song tiêu như vậy, em trai và con bé phải dùng 2 bộ tiêu chuẩn.
Về sau Ngưu Ngưu là một bé trai văn tĩnh, người làm mẹ cô đây không có khả năng dùng cùng một bộ biện pháp trên người hai đứa trẻ với tính cách bất đồng, có điều chỉ là phương diện giáo dục thôi, không liên quan đến song tiêu.
Con gái chính là song tiêu rõ mười mươi.
Qua Qua: "Con với Ngưu Ngưu không giống nhau, tay con lớn hơn Ngưu Ngưu, còn cứng hơn Ngưu Ngưu."
Tay nhỏ của Ngưu Ngưu thật sự có thể sử dụng mềm mại không xương để hình dung, tay Từ Hương Quyên không lớn, cũng không nhỏ gọn, có chút ngắn, có chút thịt, so sánh với tay Chu Trình Ninh thì quả thực là tay trẻ con, như dù cho là "tay trẻ con", tay cô cũng lớn hơn tay Qua Qua không ít, Qua Qua chỉ biết so với cậu em nhỏ hơn con bé 3 tuổi.
Từ Hương Quyên bắt đầu giáo dục: "Tay ba mẹ cũng lớn hơn tay Qua Qua, cứng hơn của Qua Qua, nhưng vì sao ba mẹ không chơi tuyết? Bởi vì ba mẹ ở tuổi của Qua Qua nè, cũng không nghe lời đi chơi tuyết, trên tay bị nứt da, tay sưng lên, còn ngứa, ngứa hơn cả muỗi cắn nữa gãi sẽ còn chảy ra thứ gì đó, đặc biệt khó chịu, cho nên ba mẹ không bao giờ chơi tuyết."
Cái đầu nhỏ của Ngưu Ngưu chốc thì chuyển sang chị, chốc lại chuyển sang mẹ, mũ đều lệch đi che khuất đôi mắt, Chu Trình Ninh đội mũ lại cho Ngưu Ngưu lần nữa.
Nếu Qua Qua không muốn nghe lời sẽ liền làm bé câm mang tính lựa chọn, giả câm giả điếc, Từ Hương Quyên cũng không tiếp tục giáo dục con bé, mà bảo Ngưu Ngưu đi chơi tuyết.
Chị và mẹ đều không nói lời nào, lực chú ý của Ngưu Ngưu lại dời lên tuyết đọng dưới đất.
Hiện tại chỗ này lấy Ngưu Ngưu làm trung tâm, mọi người đều đang nhìn Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu không hề là cậu bạn nhỏ mà các anh chị đều không muốn chơi cùng nữa.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh có rất nhiều kiên nhẫn, các anh chị đều đi ăn cơm rồi, Qua Qua cũng có kiên nhẫn nhìn em trai chơi.
Ngưu Ngưu bắt đầu do dự, sau lại không biết có phải vì mọi người đều nhìn nhóc không nữa, có dũng khí rồi, vốn dĩ vóc người be bé, cũng học ba mẹ ngồi xổm xuống, không ngồi xổm không được á, không ngồi xổm thì chỉ có cả người nhào vào trên tuyết mới có thể đụng tới tuyết.
Chu Trình Ninh ở sau lưng phối hợp.
Hai bàn tay béo nhỏ ấn đến tuyết, rất mau liền rụt về, thân mình bé nhỏ cũng không có trì độn như lúc ấn, bay nhanh đứng lên còn xoay người, trên nền tuyết cũng để lại một dấu tay nhỏ phi thường nông.
Chu Trình Ninh cho rằng Ngưu Ngưu là muốn anh bế, anh liền bế Ngưu Ngưu đứng dậy.
Ba hảo tâm bế Ngưu Ngưu lên, Ngưu Ngưu đối xử với ba thế nào đây?
Hai cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu dán lên cằm ba, sưởi ấm.
Bàn tay mềm nhỏ ướt lạnh đổ lại không lạnh băng đến mức kích thích như tay người lớn, nhưng mà...... "Đồ vô lại, khó trách lúc mẹ ở lại đòi ba bế, đồ vô lại!"
Ngày thường cũng không thấy nhiệt tình với ba như vậy, thì ra nhiệt tình là có mục đích.
Chu Trình Ninh vỗ vài phát lên mông Ngưu Ngưu, nhưng không dùng sức vỗ, Ngưu Ngưu còn bị vỗ vui vẻ.
Từ Hương Quyên thì lại là nhịn không được cười ra tiếng: "Mặt ba nóng, Ngưu Ngưu biết xáp lên mặt ba sưởi ấm, Qua Qua về với mẹ nào, mẹ pha nước ấm, thoải mái hơn mặt ba."
"Đúng vậy, vẫn là nước ấm thoải mái." Qua Qua được mẹ dắt tay, đi với mẹ rồi.
Ngưu Ngưu đã chơi tuyết rồi, bàn tay béo nhỏ chỉ về hướng mẹ và chị rời đi, ý bảo bao đuổi kịp đi.
Chu Trình Ninh cố ý đứng lâu trong chốc lát, chờ Ngưu Ngưu gấp đến độ kêu ya ya thì mới thong thả đi về phía phòng bếp.
Cả nhà chỉ có Chu Trình Ninh không chạm qua tuyết, Từ Hương Quyên ngâm tay cho cả Qua Qua và Ngưu Ngưu, nước ấm bình thường thôi, không thêm thứ gì kỳ quái hết, rửa tay xong thì lau khô tay cho hai nhóc con.
May mà cô không tới kỳ nghỉ, bằng không lăn lộn trên nền tuyết như vậy, bụng chắc chắn phải đau.
Rửa tay cho Ngưu Ngưu với Qua Qua xong, Từ Hương Quyên đi nấu cơm trưa, bảo Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu ở trong lều, như vậy thì chờ lát nữa có khách lại đây cũng có thể tiếp đón.
Cơm đã xong, Từ Hương Quyên vẫn là bốc ra chút đồ ăn từ trong lều đi xào, vì nồi nóng, đồ ăn rất mau đã xào xong.
Trưa nay vốn muốn ăn trong bếp, nhưng Qua Qua nói muốn vào lều ăn, Từ Hương Quyên không phản đối, bưng hết đồ ăn vào lều ăn.
Sáng sớm đã dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng trong sân rồi, chính là để ngừa lúc đưa đồ ăn bị té ngã.
Lúc tuyết rơi không có biện pháp, chỉ có thể cẩn thận lại cẩn thận hơn.
Lúc người một nhà bọn họ bắt đầu ăn cơm, người một nhà Đinh Lệ còn chưa ăn xong, "Quyên Tử, còn cơm không? Bọn chị xin thêm chén cơm nữa."
"Còn có một chén cơm, chị Đinh đưa chén cho em đi, em múc cho." Cơm đã bưng sang đây, Đinh Lệ muốn thêm cơm, Từ Hương Quyên múc cho chị ấy, trong chậu cơm dư lại chính là lượng của một chén, múc rồi là bữa nay hết cơm.
Đinh Lệ lấy ra 1 mao tiền trong túi muốn đưa cho Từ Hương Quyên: "Một mao tiền đây."
Từ Hương Quyên: "Chị Đinh, không cần, các anh chị đã mua nhiều lẩu cay như vậy, thêm cơm không cần tiền, em về ăn cơm đây, các anh chị cũng tiếp tục ăn đi."
Đinh Lệ cũng không đẩy tới đẩy lui một mao tiền này nữa, thu về, nói tiếng cảm ơn rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, người một nhà Đinh Lệ không có đi ngay, ăn no căng rồi, Qua Qua cơm nước xong thì muốn anh chị cùng ra ngoài chơi tuyết với bé.
Có ba mẹ ở đây, hơn nữa đã chơi tuyết rồi, Ngưu Ngưu cũng không hâm mộ các anh chị đến vậy, ăn cơm xong thì an an ổn ổn ngồi trên đùi ba.
Đinh Lệ không có việc gì, bắt đầu cảm thán bên này cách khá xa, thôn Mao Đổng lại lớn, ăn cơm phải chờ khi rảnh hoặc là đi thăm ông bà nội của bọn nhỏ ngang qua đây, khi khác thì thật là không có công phu chuyên chạy tới ăn bữa cơm.
Từ Hương Quyên: "Chị Đinh, sang năm bọn em sẽ thuê một cái cửa hàng mặt tiền trên trấn, đến lúc đó hẳn là sẽ thuận tiện hơn không ít."
Cả nhà trưởng trấn xem như khách hàng lớn, nói không chừng về sau sẽ thường ghé thăm.
Đồng Lương Cao là trưởng trấn, làm việc ở chính phủ trấn, nghĩ đến nhà bọn họ hẳn là cách trường học trấn trên không xa.
Đinh Lệ: "Tìm được mặt tiền cửa hàng chưa?"
Từ Hương Quyên: "Chưa đâu, chuẩn bị sang năm nhờ ba em hỏi thăm giùm."
Đinh Lệ: "Muốn ở vị trí nào?"
Từ Hương Quyên: "Tính cách trường học gần chút, con gái em đi nhà trẻ, con trai cũng sắp lên nhà trẻ, ba bọn nhỏ làm giáo viên ở trung học, cách gần cũng tiện để chiếu cố hơn."
Đinh Lệ: "Phụ cận trường học có gian nhà trống của ba mẹ chị, vì trước kia xây trường học, xây nhà nhiều, ruộng bên kia lại chẳng bao nhiêu, ba mẹ chị lại là lão nông dân, đã dọn đến chỗ khác rồi, chỗ đó trống, có thời gian có thể đi xem xem."
"Vậy thì hay quá, hôm nào có rảnh liền đi nhìn một cái." Từ Hương Quyên không lấy làm thật, ứng ngoài miệng một câu.
Cô cảm thấy Đinh Lệ chỉ là nói ngoài miệng chút thôi, cô lấy làm thật cũng sẽ không có kết quả gì.
Chờ mấy người bạn nhỏ chơi xong trở lại, người một nhà Đinh Lệ mới rời đi.
Chu Trình Ninh đi rửa chén, Từ Hương Quyên thì lại nấu trứng trà cho anh uống.
Chén cơm thêm cho nhà Đinh Lệ kia vốn là cơm trưa cho Chu Trình Ninh, buổi trưa anh thường sẽ ăn 2 chén, khách yêu cầu thì anh không nói, nhưng chỉ ăn một chén cơm thôi thì chiều đến anh chắc chắn sẽ đói, cô lại phải nấu thêm chút đồ mới được.
Trong trứng trà có bỏ long nhãn, Từ Hương Quyên nấu long nhãn trước, long nhãn cũng có thể lấp bụng, chờ canh sôi rồi thì đánh ba quả trứng gà vào.
Qua Qua thấy cô nấu trà trứng gà, tỏ vẻ cũng muốn ăn, cô liền đánh một quả cho Qua Qua, dư lại 2 quả cho A Ninh ăn.