Nhà trẻ ngẫu nhiên có hoạt động thủ công, nhưng sẽ không để bạn nhỏ quá nhỏ tuổi tham gia.
Qua Qua đã sắp 4 tròn tuổi, hơn nữa được ăn đủ dinh dưỡng, đầu óc lại cơ linh, thoạt nhìn giống đứa bé lớn, các cô giáo cũng liền cho phép bé tham gia hoạt động thủ công.
Chuỗi vòng cổ tơ hồng này chính là muốn đám nhỏ bọn họ xỏ hạt châu này vào trên dây thừng, các cô giáo sẽ thắt lại dây thừng mà các bạn nhỏ đã xỏ, để cho các bạn nhỏ mang về nhà.
Lúc ấy Qua Qua đã muốn mang về làm quà sinh nhật cho mẹ rồi.
Qua Qua lấy vòng cổ tơ hồng xong thì rất mau đã chạy ra ngoài, Chu Trình Ninh chẳng hiểu sao thấy có chút ghen.
Cảm giác so với váy mình mua, vợ có khả năng càng thích vòng cổ con gái tặng.
Từ Hương Quyên nhìn thấy quà của con gái, vẫn là rất ngoài ý muốn, "Qua Qua, đây là ở đâu ra?"
Qua Qua: "Cô giáo bảo bọn con làm, con tặng cho mẹ."
"Tự mình làm?" Thật ra thì Từ Hương Quyên biết chỉ là chuyện xỏ một hạt châu thôi, nhưng thu được tâm ý của con gái, cô vẫn là rất vui vẻ.
"Đúng vậy, chính mình làm!" Qua Qua tự hào lắm.
Từ Hương Quyên: "Cảm ơn Qua Qua, mẹ thích lắm."
Qua Qua: "Mẹ đeo lên."
"Ừ."
Mới vừa đến cửa phòng bếp, Chu Trình Ninh vừa lúc nghe được đoạn đối thoại như thế, nỗ lực nhớ lại lúc mình tặng quà ấy, vợ có ôn nhu nói với anh rằng thích lắm như vậy không nhỉ.
Kem bảo vệ da có từng nói, nhưng váy không có...... Chu Trình Ninh hậu tri hậu giác, có phải vợ không thích váy ăn tặng không?
Sao có thể sẽ không thích, Qua Qua cũng nói đẹp, anh cũng cảm thấy đẹp...... Nhưng vợ lại cất váy về, cũng chưa nói khi nào sẽ mặc lần hai.
Chẳng lẽ thật sự không thích sao?
Ngưu Ngưu kêu to mới làm Từ Hương Quyên chú ý tới Chu Trình Ninh nơi cửa, "Trong bếp nóng như vậy, cứ một hai ôm con vào...... Vào ngồi đi, nhớ rõ phẩy quạt hương bồ cho Ngưu Ngưu."
Chu Trình Ninh đành phải ngồi xuống hầu hạ tiểu chủ tử, lúc hầu hạ tiểu chủ tử, lại suy nghĩ về chuyện váy, càng nghĩ càng khổ sở.
Trên cổ Từ Hương Quyên đeo vòng cổ tơ hồng con gái tặng, tiếp tục nấu cơm, mẹ thích quà mình tặng, Qua Qua vui mừng đi đến cạnh ba, "Ba, mẹ thích quà sinh nhật của con."
Phong thủy thay phiên luân chuyển, trước đó vẫn là Chu Trình Ninh đắc ý về váy, giờ là Qua Qua đắc ý về vòng cổ tơ hồng.
Chu Trình Ninh rất hụt hẫng, Ngưu Ngưu chú ý tới ba không vui, cái tay ú nần vỗ vỗ mu bàn tay trái ba để trên bụng nhóc, tựa hồ đang an ủi ba đừng khổ sở.
Qua Qua cũng tìm được cái quạt hương bồ nhỏ, đến bên người mẹ, tự mình quạt vài cái, lại quạt cho mẹ vài cái, tuy rằng tướng lùn, gió không có cảm giác gì, Từ Hương Quyên cũng nhận một phần tâm ý của con gái.
Trong lúc quạt gió, Qua Qua còn không quên nói với mẹ mình lợi hại cỡ nào, còn giúp mấy anh trai chị gái làm vòng cổ.
Từ Hương Quyên nghe vậy, trong lúc nấu ăn còn không quên khen con gái vài câu.
Chu Trình Ninh nhìn ở trong mắt, trong lòng chua xót nghiêm trọng, vợ thật sự không thích váy, cô ấy thích con gái biết nói chuyện lại đáng yêu, con trai không biết nói nhưng vẫn là đáng yêu, chính là không thích anh.
Nếu Từ Hương Quyên biết được ý tưởng trong lòng Chu Trình Ninh, nhất định sẽ kêu oan uổng, cô thế kia mà còn không xem là thích, còn có cái gì có thể xem là thích?
Nếu ăn sinh nhật, buổi tối trước lúc ăn cơm, Từ Hương Quyên vẫn là nghiêm túc ước nguyện.
Hy vọng người nhà thân thể khỏe mạnh, bình bình an an.
Dỗ Ngưu Ngưu ngủ rồi, Từ Hương Quyên mới chú ý tới cảm xúc của Chu Trình Ninh hạ xuống, so với buổi chiều khác nhau như hai người, "Sao vậy? Hồi chiều không phải rất vui vẻ sao."
"Quyên, em vào đây, anh nói với em." Chu Trình Ninh xốc chăn mỏng lên.
Từ Hương Quyên không muốn tới gần lò sưởi lớn đâu, "Không vào, trời nóng bức nên anh cũng đừng lăn lộn, đi ngủ sớm chút đi."
Chiều nay đã một chuyến, cô không muốn buổi tối lại trải qua một lần nữa đâu, đều phải ngủ, hơn nữa Qua Qua còn ngủ kìa, đừng có đánh thức Qua Qua.
Đã thay chiếu rồi, thời tiết nóng lên, chiếu mang theo sức nóng thì ngủ cũng rất khó chịu.
Không điện, không quạt, không có điều hòa, mùa hè này cũng thật khó chịu.
"Quyên, anh không vui." Chu Trình Ninh dứt khoát xốc chăn mỏng lên, thời tiết không mát mẻ, anh lại có hỏa khí, nên không che lại.
Còn chưa có tắt đèn, Từ Hương Quyên đắp chăn mỏng trở lại cho Chu Trình Ninh, "Nhìn ra được anh không vui rồi."
Ông chồng mình như vậy khá tốt, biết biểu đạt cảm xúc không vui, đằng nào cũng mạnh hơn kiểu cái gì cũng nghẹn ở trong lòng như trước kia nhiều.
Chu Trình Ninh không dám tiếp tục xốc chăn lên, "Quyên, em hỏi vì sao anh không vui đi."
Hỏi anh trả lời liền.
Từ Hương Quyên: "Em hỏi rồi."
Chu Trình Ninh: "Hỏi lại một lần."
Từ Hương Quyên: "Sao anh còn ấu trĩ hơn cả Ngưu Ngưu vậy hả?"
Chu Trình Ninh: "Trước kia vẫn là lấy Qua Qua làm so sánh."
"Hiện tại Qua Qua hiểu chuyện rồi, em dùng Ngưu Ngưu... Cho nên, rốt cuộc vì sao lại không vui?"
Chu Trình Ninh: "Bởi vì Quyên em chưa nói thích váy anh mua cho em."
"Chưa nói sao?" Từ Hương Quyên nỗ lực nhớ lại.
"Không có."
Chu Trình Ninh cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhưng một khi chấp nhận sự thật vợ không thích váy anh mua này thì cả người liền khó chịu.
"A Ninh, quà anh tặng em, em đều rất thích, cảm ơn anh." Nói rồi, Từ Hương Quyên lưu lại một nụ hôn trên trán Chu Trình Ninh.
Chu Trình Ninh: "Quyên, em tặng anh, anh cũng rất thích... Váy, về sau không mặc sao?"
Từ Hương Quyên trấn an nói, "Mặc, chẳng qua chăm Ngưu Ngưu nên em liền không mặc, giờ Ngưu Ngưu nhỏ tuổi, nhìn cái gì cũng muốn túm, đừng có túm cho váy em bẩn mất."
Ngưu Ngưu là một nguyên nhân, màu sắc váy quá sáng mắt cũng là một nguyên nhân.
Ngày thường đều là ở nhà một mình, mặc váy làm gì chứ, chính mình thoải mái mới quan trọng nhất.
Chu Trình Ninh: "Vậy về sau vào ngày anh nghỉ đó, Quyên em mặc váy đi, để anh bế Ngưu Ngưu."
Từ Hương Quyên thúc giục đi ngủ, "Ừ, đừng nói chuyện, ngủ sớm chút đi, đỡ cho Qua Qua lại nói ba là ong mật nhỏ."
"Quyên, anh nghĩ......"
Ông chồng nhà mình vừa lộ ra loại biểu tình thẹn thùng này, Từ Hương Quyên đã biết tỏng anh nghĩ cái gì, bám vào bên tai Chu Trình Ninh, giọng cực nhỏ nói, "Không nghĩ, hôm nay đã 2 lần, Qua Qua ở cũng không được."
Tai Chu Trình Ninh tê dại, "Quyên, anh sẽ rất nhỏ tiếng, Qua Qua ngủ là không nghe thấy."
Từ Hương Quyên: "Vậy cũng không được, mùa hè chăn mỏng, qua mấy ngày nữa còn phải đổi thành thảm mỏng... Chờ ngày nghỉ Qua Qua ra ngoài chơi lại nói."
Cứ mãi không cho không phải là cách, nhưng cô không có cách nào tiếp thu thường xuyên như vậy, không tốt cho thân thể.
"Được." Ngày nghỉ là ngày hôm kia, Chu Trình Ninh lại có hi vọng.
Sao bây giờ không phải mùa đông chứ? Mùa đông tới rồi là có thể cùng vợ ngượng ngùng trong ổ chăn ấm áp, Chu Trình Ninh bây giờ thật là gấp không chờ nổi đến mùa đông hoặc là ngày nghỉ.
...
"Chị Tịch Tịch, hôm qua ba em tặng mẹ em một cái váy làm quà sinh nhật, mẹ em mặc vào đẹp lắm." Qua Qua ở nhà trẻ chịu đựng không nói, được ba đón đến văn phòng rồi mới bắt đầu nói với Tịch Tịch.
Tịch Tịch rất phối hợp, "Mẹ Qua Qua đẹp, mặc váy chắc chắn cũng phi thường đẹp."
"Ưm! Mẹ em trắng trẻo, bụng nho nhỏ, tóc thật dài, mặc váy đẹp, bae m cũng nói đẹp."
Qua Qua chưa từng thấy mẹ mặc váy, nhưng đã thấy váy, nên không ngại cô bé miêu tả bộ dáng mẹ mặc váy.
Bởi vì bụng mình là tròn, cho nên Qua Qua thiếu thốn từ hình dung khi nói đến bụng phẳng, ấy đều là bụng nho nhỏ.
Hiện tại văn phòng chỉ thừa lại 2 giáo viên, một Hách Mạn, một Tôn Huy.
Tôn Huy không có am hiểu đùa bé con như Lưu Lương Trĩ vậy, nói chuyện phiếm với trẻ con cũng có thể nói rất lâu, hơn nữa bé con nó đang nói về mẹ mình kia kìa, anh không chen lời vào được.
Không nghĩ tới thầy Chu có tiền là sự thật, năm trước thầy Chu từng nói mỗi tháng anh có tiền tiêu vặt, bọn họ đều nghe chút thôi, không lấy làm thật, không nghĩ tới không chỉ là có, còn có thể mua váy cho vợ.
Khó có thể tưởng tượng hình tượng khi vợ thầy Chu mặc váy, có chút đáng sợ.
Trẻ con quả nhiên là chịu ảnh hưởng từ "Tình thương của mẹ", thiên nhiên cảm thấy mẹ đẹp nhất.
Hách Mạn nghe hai đứa bé này kẻ xướng người họa, khịt mũi coi thường, vợ thầy Chu tuy không phải nông dân kiếm ăn trong đất, mặt chấm đất lưng hướng trời, nhưng cũng xấp xỉ, quần áo chính thầy Chu mặc cũng không quá chú ý, có thể mua váy xống xinh đẹp gì.
Qua Qua thổi nửa tiết mới đi viết chữ với Tịch Tịch, chờ tan học nhìn thấy ba rồi, lập tức hô, "Ba! Về sau phải lấy về thật nhiều váy cho mẹ, đẹp."
Chu Trình Ninh đã dạy một tiết cuối cùng hôm nay trở về, nghe con gái nói, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Được, về sau ba sẽ mua rất nhiều váy cho mẹ, Qua Qua dọn đồ xong xuôi chưa? Xong rồi thì chúng ta về nhà sớm một chút."
"Xong rồi!" Qua Qua chỉ có một cái cặp sách, đã cất hết đồ vào cặp sách rồi.
Vương Khánh chưa về, Chu Trình Ninh vội vã về nhà, nên Qua Qua nói tạm biệt với Tịch Tịch, đi theo ba đi rồi.
Hôm nay Qua Qua vẫn là rát cao hứng, đã để Hách Mạn biết mẹ có váy, sau cuối tuần đi nhà trẻ, bé có thể nói với Miêu Miêu.
Chu Trình Ninh không biết con gái lại lộ lòng hư vinh ở văn phòng một phen, hiện tại đang vội về nhà.
Đã đến ngày nghỉ!
Hai cha con về đến nhà, Từ Hương Quyên vẫn như thường ngày mà bồi Ngưu Ngưu chơi, phẩy quạt hương bồ cho Ngưu Ngưu.
Thời gian Ngưu Ngưu ngủ tập trung chủ yếu ở ban đêm, ban ngày ngủ ít, cô chăm con cũng chẳng rảnh đi nấu cơm, xem ra còn phải nhờ thợ mộc Trần chuyên môn làm cái ghế dựa cho Ngưu Ngưu, để đứa nhỏ ngồi chắc trên đó, dọn lên cũng thuận tiện.
Trên đường về Chu Trình Ninh gấp, về đến nhà ngược lại là không gấp như vậy... Đương nhiên chỉ là mặt ngoài không gấp như vậy.
Tối nay trong nhà ăn cháo, Từ Hương Quyên xào bún khô, hỏi ý kiến hai cha con một chút.
Cô đã quyết định chờ chuẩn bị đầy đủ hết liền đi bày sạp bán bánh trứng thử xem.
Trước mắt còn không thêm thịt được, phí tổn không đủ, cô đã suy nghĩ ra mấy loại nhân chay, khoai tây sợi, đậu đũa, cải bắp, tàu hủ ky, mấy món này có trong rau dưa nhà mình trồng hoặc là mua về cũng không phiền toái, nhưng quá đơn điệu, chờ ba nó tiếp nhận Ngưu Ngưu, cô đi làm cơm chiều, xào bún khô, bún khô đã rẻ lại đủ nguyên liệu, lại no, rất thích hợp đi bán, trước để hai cha con ăn thử.
Tráng bột loãng pha sẵn lên chảo, gõ quả trứng lên, khách khứa muốn cái gì liền thêm cái đó lên trên, thêm xong thì cuốn bánh trứng lại, có thể bán.
Bánh trứng không giống bánh chuyên môn nướng hoặc là bánh nướng, ăn vào khô miệng, mùa hè chỉ cần hương vị đủ ngon, vẫn là có người mua, hơn nữa làm cũng không phiền toái.
Bún khô không xào với rau dưa, rau dưa tính tiền riêng.
"Ăn ngon!" Qua Qua phi thường cổ động.
Chu Trình Ninh cố ăn, con gái nói ăn ngon, anh mới nói theo.
Nhìn tướng ăn của ông chồng nhà mình với con gái, Từ Hương Quyên cảm thấy có thể dùng bún khô.
Trước kia trong nhà chưa từng xào bún khô, bún khô này vẫn là mấy hôm trước mẹ cô hỏi cô, nói bên ngoài có người vào thôn bán, có muốn mua mấy cân về nhà không.
Bún khô xào hoặc là nấu canh đều không tồi, cô liền mua mười cân về nhà, nếu bán tốt, có thể suy xét mua với lượng lớn.
Ăn cơm chiều xong, tới giờ rửa chén.
Vợ đã bế Ngưu Ngưu vào buồng trong, Chu Trình Ninh nói với con gái, "Qua Qua, ngày mai chừng nào thì con tìm Miêu Miêu chơi?"
"Buổi chiều, khi ngủ trưa xong."
"Buổi chiều quá nóng, buổi sáng được không? Ăn sáng xong vừa lúc đi tìm Miêu Miêu chơi, về nhà trước giờ cơm trưa, trời cũng chưa tối."
"Được thôi." Qua Qua thật không quá cố chấp với thời gian tìm Miêu Miêu chơi.
Sáng tìm hay chiều tìm đều như nhau, ba nói buổi chiều nóng, vậy thì sáng đi.
Chu Trình Ninh nghe con gái đồng ý rồi, thở phào nhẹ nhõm.