Mẹ đang nói chuyện với bà cô, Qua Qua đi đến cạnh mẹ, duỗi tay đi đào tay em trai.
Tay Ngưu Ngưu giấu trong tay áo bông, thấy chị túm tay áo của mình thì nỗ lực vươn cái tay thịt nhỏ chơi với chị.
Từ Hương Quyên nói chuyện với cô, đồng thời còn phân thần chú ý hai đứa nhỏ, thấy Qua Qua muốn cuốn tay áo bông của Ngưu Ngưu lên cũng không ngăn cản, lúc này còn không sợ tay nhỏ của Ngưu Ngưu đông lạnh.
Sau sự cùng nhau nỗ lực của hai đứa nhỏ, tay nhỏ của Ngưu Ngưu rốt cuộc đã lộ ra.
Ngưu Ngưu đã biết ngồi, có điều cần người lớn trợ giúp, bằng không rất mau đã ngã trở về, hiện tại cũng có thể lật người rồi, chỉ là mùa đông mặc khá nhiều, lười lật người, còn mọc răng sữa nhỏ nữa, sau khi bảo bảo mọc răng thì Từ Hương Quyên nhiều thêm nhiệm vụ đánh răng cho bảo bảo, đánh răng cho bảo bảo so ra phiền toái hơn cho người lớn nhiều.
Qua Qua dùng tay của mình đi so với cái tay nhỏ y như không có xương của em trai một chút, tay em nhỏ hơn so với của mình nhiều.
Ngưu Ngưu sẽ thường thường vỗ tay một cái với chị, Qua Qua mới không phải cái loại tiểu bảo bối nhàm chán như em trai vậy, không chơi vỗ tay với em, mà 2 tay bắt lấy một bàn tay lộ ra của em trai, một lần lại một lần đếm 5 cái ngón tay béo nhỏ của em trai.
"Cô, tối nay bữa cơm đoàn viên tới nhà của con ăn nhé?" Từ Hương Quyên thấy hai bé con chơi được đủ lâu rồi, bèn thu hồi tay Ngưu Ngưu, kéo tay áo bông trở về.
Ngưu Ngưu còn không cao hứng, lắc lắc tay áo.
Chu Thốn Tâm: "Tối nay cô ăn ở chỗ anh cả, tụi con nấu của nhà mình là được rồi."
Từ Hương Quyên: "Khi nào cô về Hoa Đô?"
Chu Thốn Tâm tính toán lại ở nhiều thêm 2-3 ngày bồi ba mình, "Mùng 4 về."
Từ Hương Quyên: "Thế thì mùng 3 cô với nội tới nhà ăn bữa cơm trưa nhé, đến lúc đó con bảo A Ninh tới đây đón hai người."
Chu Thốn Tâm đáp ứng, "Được."
Người một nhà về nhà vào cỡ chừng 3h 30, về tới nhà rồi, Từ Hương Quyên cầm chút đồ ăn dẫn theo ông chồng nhà mình với hai đứa nhỏ đi nhà mẹ đẻ.
Kế hoạch là nếu tối ông nội với cô tới trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, thế thì nhà mình nấu, còn không tới, bọn họ mang đồ ăn đi nhà ba mẹ cô.
Tới nhà ba mẹ rồi, Từ Hương Quyên ném Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh, đi vào bếp bận việc.
Qua Qua vẫn chơi với các anh chị họ như cũ, một đống những bạn nhỏ còn thường thường chạy tới nhà bếp đòi ăn.
Đứa nhỏ tới, Ngô Thải Phượng liền cho màn thầu nhỏ, hai đứa nhỏ chia một cái màn thầu, không thể ăn no, phải giữ cái bụng để tối ăn bữa cơm đoàn viên.
Màn thầu là màn thầu đường đỏ Từ Hương Quyên đã chưng sẵn trước đó, kích cỡ không lớn, hương vị ngọt ngào, trẻ con rất thích ăn, Qua Qua còn cố ý nói đây là mẹ cô bé làm.
Từ Hương Quyên vẫn luôn biết con gái có lòng hư vinh nho nhỏ, ăn tết thì tùy con bé đi, lòng hư vinh ấu trĩ kiểu này đa số mấy đứa nhỏ đều có, đặc biệt là đứa bé nói nhiều như Qua Qua đây.
Người trong nhà nhiều, nên cố ý bày bàn cho người lớn với bàn cho trẻ con, bàn cho trẻ con là bàn ăn cơm ngày thường, còn bàn của người lớn lại là bàn lớn.
Bàn cho người lớn có, bàn cho trẻ con cũng có, đứa bé nhỏ nhất không tính Ngưu Ngưu chính là Qua Qua, lớn nhất chính là con gái của anh cả, hiện tại 9 tuổi.
Tuổi bọn nhỏ không lớn, Từ Hương Quyên không cho cá với đồ ăn cay độc ở bàn của bọn nhỏ.
Ngưu Ngưu chú ý tới các anh chị đều vây quanh ở một bàn, nháo không muốn ngồi trên đùi ba, muốn cùng một bàn với các anh chị.
Chu Trình Ninh thì thật là muốn cùng một bàn với các bạn nhỏ đó, nhưng 6-7 bạn nhỏ đã vây đầy cái bàn, nào không biết xấu hổ qua đó ngồi chứ.
Hai chị em Từ Hương Quyên với Từ Hương Lan bưng ra món cuối cùng, lên bàn ăn cơm.
Vị trí bên cạnh Chu Trình Ninh cam chịu là để lại cho Từ Hương Quyên, Từ Hương Quyên ngồi vào cạnh Chu Trình Ninh đón lấy Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu vừa bị mẹ ôm lấy, liền a a nha nha kêu, y như gặp ấm ức lớn cỡ nào ấy.
Dỗ dành Ngưu Ngưu vài câu, Từ Hương Quyên bắt đầu ăn cơm, đồ ăn cô làm đều sắp không còn, chị hai trước kia không thích nhất là ăn ruột heo, ruột heo cô nấu thì chị hai lại cũng đã gắp vài đũa.
Cả con gà trừ bỏ hầm, lòng gà cũng có thể nấu ăn, lòng gà xào hương cay Từ Hương Quyên nấu cũng được hoan nghênh y vậy.
Trước kia khi không có cơm ăn cơ bản là hầm hết cả con gà, hương vị không tốt, đặc biệt là lòng gà, giờ cuộc sống dễ chịu chút rồi, có thể giết con gà, chỗ bọn họ đều sẽ móc sạch sẽ lòng gà, lúc trước ba nó giết gà, móc lòng gà đến sạch sẽ mười phần, sạch sẽ đến làm cô hoài nghi liệu có phải gà thật sự có lòng gà hay không?
Trừ bỏ lòng gà còn có tiết gà, tiết gà có thể làm huyết gà, tóm lại vì bữa cơm đoàn viên trông phong phú, không buông tha bất luận món đồ ăn có thể ăn nào.
Mẹ ăn cơm rồi, Ngưu Ngưu cảm thấy bị vắng vẻ, ấp ủ lệ ý, vào lúc đám người lớn với trẻ con ăn đến tận hứng ấy, khóc lớn ra.
Từ Hương Quyên: "Chắc là Ngưu Ngưu đói bụng, con đi cho Ngưu Ngưu ăn cơm, mọi người tiếp tục ăn đi, A Ninh anh bế Ngưu Ngưu đến nhà bếp trước đi."
Cô còn làm khoai tây nghiền cho Ngưu Ngưu, lúc này đang hâm nóng trong nồi, Ngưu Ngưu hẳn là phải đói bụng rồi.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu đến nhà bếp, Từ Hương Quyên đi sang bàn trẻ con xem tình huống ăn cơm của Qua Qua, bảo con bé đừng ăn quá nhiều, bằng không tối đến khó chịu ngủ không được.
Đứa bé choai choai đói chết mẹ, Qua Qua nhà cô mới 3 tuổi, không tính là choai choai, tự nhiên không thể ăn lượng cơm và đồ ăn không hợp với thực tế.
Qua Qua đáp ứng xong thì tiếp tục ăn.
Con gái tuổi còn nhỏ, ăn không lại các anh chị, Từ Hương Quyên thấy con bé ăn đến chậm rì rì, chủ yếu vẫn là nói chuyện với các anh chị thì yên tâm đến nhà bếp.
Nhà bếp đã không còn ghế dựa, Từ Hương Quyên dọn băng ghế dài cô ngồi với Chu Trình Ninh vào.
Lấy ghế xong rồi, Từ Hương Quyên nói, "A Ninh, anh ôm Ngưu Ngưu ngồi trên băng ghế, em đi lấy khoai tây nghiền của Ngưu Ngưu."
Trên lông mi Ngưu Ngưu còn treo nước mắt, là khóc thật, chẳng qua bây giờ chỉ có ba mẹ ở bên người, hơn nữa ba mẹ đều không có không để ý đến nhóc, nhóc mới đình chỉ rớt đậu đậu vàng*.
*: đây là nước mắt nhé, nhưng nghe cũng đáng yêu với lại cũng không khó hiểu nên mình để nguyên luôn.
Khoai tây nghiền ấm áp, Từ Hương Quyên đứng trước mặt hai cha con, khom người đút Ngưu Ngưu ăn khoai tây nghiền.
Thấy Ngưu Ngưu ăn khoai tây nghiền ăn đến thơm, Chu Trình Ninh mở miệng, "Quyên, món nghiền này ăn ngon chứ?"
"Còn được đi, thích hợp cho bé con ăn...... Anh muốn ăn? Muốn ăn cũng phải chờ Ngưu Ngưu ăn xong lại nói."
Non nửa chén khoai tây nghiền đút cho Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên đổ hết khoai tây nghiền còn dư lại vào trong một chén canh gà dư ra hôm nay, canh gà rất đầy, trước lúc đổ khoai tây nghiền vào cô còn uống một hớp lớn.
Quấy canh gà với khoai tây nghiền đến hơi đều đều một chút, Từ Hương Quyên đưa cho Chu Trình Ninh, "Bé con không thể ăn quá mặn quá ngọt, khoai tây nghiền khá là nhạt, anh cũng ăn không vô đi, em trộn thêm canh gà cho anh ăn, Ngưu Ngưu để em ôm, anh uống trước rồi chúng ta lại đi ra ngoài ăn cơm."
Vợ nói làm Chu Trình Ninh cảm thấy mình là được mở bếp nhỏ*, tâm tình sung sướng ăn xong một chén canh gà khoai tây nghiền.
*: ban đầu, đây là chỉ việc sắp xếp các bữa ăn tiêu chuẩn cao trong bữa ăn tập thể, về sau nó còn ẩn dụ cho việc cung cấp các đối xử đặc biệt, cao cấp hoặc các điều kiện vượt quá mức bình thường (nguồn thông tin từ baidu)
Ngưu Ngưu ăn uống no đủ rồi, không keo kiệt mà cho phép ba ăn luôn cơm thừa của mình.
Hai vợ chồng mang theo con về ăn cơm, Từ Hương Quyên nhìn thấy chị hai mình xáp vào bàn trẻ con gắp đồ ăn ăn, "Chị, ăn cái gì ngon thế, cướp cả đồ ăn của mấy đứa nhỏ."
Từ Hương Lan: "Mấy đứa nhỏ lại không ăn hết, chị làm cô làm dì, luôn phải chia sẻ vì bọn nó."
Sức chiến đấu của bàn trẻ con không mạnh bằng bàn người lớn, bàn người lớn có mấy đĩa đều đã hết, hơn nữa cái bàn của bàn người lớn to, có vài món khó gắp, bàn của trẻ con không lớn, tràn đầy một bàn, gắp dễ dàng.
Từ Hương Quyên: "Chị cũng đừng ăn quá nhiều, coi chừng tiêu hóa không hết."
Từ Hương Lan: "Biết rồi, em ăn của em đi, cơm đều phải lạnh."
Trong lúc ăn cơm, Từ Hương Quyên thường thường hỗ động với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu mới rốt cuộc an an ổn ổn không khóc.
Cơm chiều kết thúc, Ngưu Ngưu được ba bế, Từ Hương Quyên chuẩn bị dọn dẹp rửa chén, đã bị mẹ mình dẫn tới gian phòng nhỏ, "Mẹ, có chuyện gì?"
Ngô Thải Phượng đưa cho con gái 2 cái bao giấy đỏ, "Cho Qua Qua với Ngưu Ngưu bao lì xì mừng tuổi, con thu vào, mấy đứa nhỏ đều có, mẹ đều cho mẹ của tụi nó, một số cả, 5 mao tiền, Ngưu Ngưu cũng có 5 mao tiền."
"Vậy con thu trước, mẹ, buổi tối châm nến chờ con dỗ Ngưu Ngưu Ngưu ngủ rồi mới lại đây nhé."
Đại khái biết mẹ mình đều là cho riêng, sợ mấy chị dâu không cân bằng, tuy rằng đều là con, nhưng nếu Ngưu Ngưu cũng có 5 mao tiền, không chừng mấy chị dâu sẽ có ý kiến.
Từ Hương Quyên biết các chị dâu không keo kiệt như vậy, nhưng cũng không phản đối với hành vi đơn độc cho bao lì xì mừng tuổi của mẹ mình.
"Rồi, nhanh nhanh mang Ngưu Ngưu về nhà ngủ."
...
Từ Hương Quyên thu bao lì xì, nói mấy câu với các anh chị, dẫn chồng con về nhà trước, Qua Qua còn muốn chơi với các anh chị, cô để con bé chơi trong chốc lát, mệt mỏi rồi sẽ về nhà.
Dỗ Ngưu Ngưu ngủ, Từ Hương Quyên nói với Chu Trình Ninh, "Tối em đi châm nến với mẹ, em thấy anh với ba em và anh trai em bọn họ cũng không nói được lời nào, nên cứ ở trong nhà đi, không cần chờ em, đi ngủ sớm một chút."
Chu Trình Ninh rất quan tâm thời gian về tối nay của vợ, "Đại khái là khi nào sẽ về nhà?"
"Rất muộn, có khả năng đón giao thừa canh giữ đến 11-12 giờ tối, cũng có thể trực tiếp ngủ luôn với chị em, chờ đưa Qua Qua về lại nói cho anh." Đã rất lâu không tâm sự với chị hai, giữa chị em chắc chắn phải tán gẫu rất lâu."
"Rồi, anh biết rồi...... Quyên, nếu em ngủ ở nhà ba mẹ, nửa đêm Ngưu Ngưu tỉnh thì làm sao đây? Anh cũng không quá biết chăm trẻ con, hơn nữa ngày mai trong nhà còn phải làm tiệc nhỏ cho Ngưu Ngưu."
"Thiếu chút nữa đã Ngưu Ngưu tiểu phiền toái tinh này...... Vậy tối em về sớm một chút."
Mục đích hi vọng vợ về nhà sớm đã đạt thành, sau khi Chu Trình Ninh bị vợ cự tuyệt kiến nghị anh đưa cô đến nhà ba mẹ thì nhìn theo vợ rời đi.
Buổi tối, trong nhà chỗ phòng bếp còn châm ngọn nến, anh phải trông châm nến.
...
Buổi tối Từ Hương Lan ngủ phòng Từ Hương Quyên, trước kia khi chưa xuất giá, căn phòng này thật ra là do 2 chị em cùng sở hữu, chỉ là Từ Hương Lan đã gả ra ngoài 7-8 năm, phòng bị cam chịu là của Từ Hương Quyên, Từ Hương Lan về ăn tết mới có thể ở một hai buổi tối.
Từ Hương Quyên là em gái út trong nhà, tuổi so với anh ba còn nhỏ hơn 5 tuổi, anh cả chị hai anh ba đều chỉ kém 1 tuổi hoặc là 2 tuổi, vì tuổi của ba anh chị em kém không lớn, nên khi nhỏ thường xuyên cãi nhau đánh nhau, nhưng mà cô em gái út Từ Hương Quyên này đây, là được ba anh chị nuông chiều cho.
Hơn nữa ba mẹ cũng là chiều con gái nhỏ nhất, cho nên Từ Hương Quyên ở nhà thật là muốn thành tiểu bá vương.
Buổi tối châm nến trở về, người trong nhà ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm liền nói chuyện khi nhỏ, đặc biệt là Từ Hương Quyên bị mấy anh chị trêu ghẹo nhiều nhất.
Từ Hương Quyên cũng không ngượng khi thành đề tài trung tâm, mọi người nói cô vài câu, cô rất mau đã chuyển đề tài lên người anh chị.
Mấy đứa nhỏ không trực đêm được, tối đến sớm đã mệt rã rời, 2 chị dâu vì con mệt nhọc mà dẫn bọn nhỏ vào phòng trước, Từ Hương Lan cũng bảo con trai đi ngủ trước, Từ Hương Quyên thì lại là mang Qua Qua không ngừng ngáp về nhà.
Từ Hương Quyên thấy Chu Trình Ninh còn ở trong bếp, "Sao vẫn cứ ở trong phòng bếp vậy?"
"Anh sợ nến đốt nhà, nên canh."
"Sao sẽ chứ...... Có mệt hay không?"
"Không mệt, Quyên, chờ lát nữa em còn muốn ra ngoài à?"
Từ Hương Quyên: "Ừ, em với ba mẹ và mấy anh chị tán gẫu."
Mấy chị dâu đã dẫn mấy đứa nhỏ đi ngủ, chân chính trên ý nghĩa là người một nhà tán gẫu.
Chu Trình Ninh: "Tối đến trời tối, anh đi đón em."
Từ Hương Quyên: "Anh đón em thì trời liền không tối?"
Hiện tại nhà nhà đều có ngọn đèn dầu chiếu sáng, trên đường không tính là tối đen, đêm giao thừa trong nhà đều châm nến hoặc là đèn dầu hỏa kìa.
"Anh mang theo đèn dầu hỏa đi."
"Không cần phiền toái, em lại không phải không nhìn thấy, anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có việc phải làm."