Đối với sự trầm mặc của cô. Mạc Duy Uyên cho rằng mình nói đúng.
Anh cong khóe môi, ngẩng đầu lên hờ hững nhìn bầu trời xanh. Tuần trăng mật này đúng là không thoải mái tí nào.
Mộc Tuyết Nhu thật ra thì không chắc là anh ta có ra tay hay không, lúc màcô bị kéo đi xém chút là cô đã kêu tên anh. Chỉ có thể nói là anh ta ratay không đúng lúc. (Sunnie-lequydon: Anh nghe chưa, tại anh ra taykhông đúng lúc. MDU: *liếc*. Sunnie-lequydon:…)
Ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng trầm mặc. Cô không muốn nói nhiều.
Đối với dáng vẻ này của cô, anh lại liên tưởng đến vẻ mặt vui vẻ của cô khi ở cạnh Chu Thế Thanh. Lông mày của Mạc Duy Uyên liền nhíu chặt lại, "Được rồi, trở về thôi."
"Duy Uyên..." Mộc Niên Kiều mở miệng, trong lòng vô cùng hận, tại sao Mạc Duy Uyênlại ra tay? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của anh, cô lại có chút đắcý, người phụ nữ kia luôn làm nghịch ý Mạc Duy Uyên, với lại dáng dấp vàbối cảnh cũng không tốt. Làm sao mà so được với dáng vẻ như hoa như ngọc của cô. (Sunnie-lequydon: Ta ói, con Mộc Niên Kiều này làm như mình làquốc sắc thiên hương vậy -_-)
Cô đang muốn đi lên nói chuyện,nhìn thấy Mạc Duy Uyên hất tay của cô ra, xoay người nắm lấy tay MộcTuyết Nhu, âm thanh hơi mạnh mẽ: "Còn không đi. Thế nào, chờ tên đàn ông kia đến kéo cô đi làm tình, một, đêm?"
Mộc Tuyết Nhu hoảng sợ, giận đến đỏ mặt nói: "Nói bậy, tôi không có!"
Mạc Duy Uyên cũng không thèm để ý đến cô, kéo cô đi thẳng về phía trước,hôm nay anh bị người phụ nữ này chọc giận đến điên lên. Đi đến đây hưởng tuần trăng mật, lại bị người nào đó buộc cô đi vào khách sạn.
Chuyện mà cứ như thế này, sớm muộn có một ngày anh không khống chế được tínhtình của mình mà đem người phụ nữ này hung hăng mà "làm" cho một trận.
"Duy Uyên!" Mộc Niên Kiều muốn đi cùng, không muốn cho Mạc Duy Uyên đi như vậy. Mạc Duy Uyên thấy bước chân nhỏ của Mộc Tuyết Nhu, dứt khoát vác cô lên vai rồi rời đi (Sunnie-lequydon: Anh này thật bá đạo)
Mộc Niên Kiều đang muốn đuổi theo, lại bị một tên đàn ông kéo lại, tay vòng qua bên hông của cô. Âm thanh đầy ầm trầm nói, "Chuyện cô muốn tôi đã làm, người đàn ông kia tôi chọc không nổi. Có phải cô nên cho tôi một chút lợi lộc?"
Vẻ mặt của Mộc Niên Kiều trở nên không tình nguyện, không nhịn được nói: "Lần sau đi." Cô muốn đi theo Mạc Duy Uyên, người đàn ông đó cũng không đi theo, chỉ ôm Mộc Niên Kiều đang thét chói tai, rồi rời đi.
Ở bên kia, Mộc Tuyết Nhu tức giận đánh đá Mạc Duy Uyên, "Bỏ tôi xuống." Bụng của mình đặt ở trên vai của anh có chút khó chịu. Cô muốn ói.
Trở về phòng. Mạc Duy Uyên dùng chân đá cửa phòng, xoay người đặt cô xuống ***, cả hai đều cùng nhau ngồi trên ghế.
Hai chân của cô giang rộng, ôm lấy hông của anh, cảm giác chỗ nào đó khôngđúng, có chút khó chịu. Cô không dám giãy giụa, chỉ là gương mặt trở nên lạnh nhạt, khẽ quát: "Anh đã đồng ý với tôi!"
"Tôi có làm gì sau?" Mạc Duy Uyên đầy chậm chọc nói, "Cô dám chọc giận tôi. Tôi nên cho cô chút trừng phạt." Vừa nói tay của anh liền chui vào trong quần áo của cô mà vuốt ve.
Cô thét chói tai, "Buông ra, anh đã đáp ứng tôi, anh không thể..."
Đôi mắt của anh đầy thâm trầm nhìn cô, "Cô chỉ nói là không muốn làm chuyện vợ chồng, nhưng không nói là không thể...tán tỉnh."