"Cô gái đó là chính là vợ của Mạc Duy Uyên sao?" Ở khu vực có chỗ ngồi, một người đàn ông đeo mắt kính thoạt nhìn có bộdạng lăng nhăng, anh ta đem cái chân của mình gác sang ghế bên cạnh,trên môi hiện lên một nụ cười đầy vô lại.
"Nơi này là nhà họ Mộc, chú ý hình tượng một chút đi" Ngồi bên cạnh anh ta một vị phu nhân, ước chừng ba mươi tuổi đang trầm giọng quát lớn.
"Hì hì..." Người nọ cười đắc ý, chân có dịch chuyển nhưng hoàn toàn không hề có ý định bỏ xuống.
"Lý Vĩ Hoa!" Vị phu nhân đó nhấc chân lên đạp ngay chân của anh ta.
Lý Vĩ Hoa lập tức nhảy lên, kêu một tiếng rồi bỏ chạy.
Người này chính là em chồng của Giang My Nguyệt - Lý Vĩ Hoa, mặc dù đã haimươi ba tuổi nhưng mà vẫn còng giống một đứa trẻ. Người còn lại chính là em gái Lý Ngụy - Lý Tương Kỳ
Lý Vĩ Hoa chạy đến trước mặt GiangMỹ Nguyệt, lộ ra vẻ mặt non nớt, anh ta cuối người chín mươi độ, cười hí hửng nhìn Giang Mỹ Nguyệt gọi "Chị dâu."
Giang Mỹ Nguyệt vỗ vỗ vai của anh ta, quay đầu nói với Mộc Tuyết Nhu, "Đây là em chồng của tôi - Lý Vĩ Hoa."
Mộc Tuyết Nhu kẽ gật đầu, đưa tay ra "Xin chào"
Lý Vĩ Hoa cầm tay cô, ấn xuống một nụ hôn trên mu bàn tay của cô "Tiểu thư xinh đẹp, cùng ta nhảy một điệu đi."
Mộc Tuyết Nhu chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta dắt vào sàn nhảy.
Gian Mỹ Nguyệt rối rắm nhìn Lý Vĩ Hoa, xoa hai bên thái dương, cái tên tiểu ác ma này.
"Tôi không nhảy..." Mộc Tuyết Nhu hoảng sợ bắt lấy cánh tay của anh ta.
Tay Lý Vĩ Hoa đang đặt bên hông của cô, nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu mặc lễ phục gần như lộ cả lưng, làm cho anh nhịn không được mà sờ soạng vài cái,anh ta nghiêm trang nhìn Mộc Tuyết Nhu lùn hơn mình một cái đầu, "Không sao, tôi dạy cho cô, cô đạp tôi bao nhiêu lần cũng được." Nói xong trên mặt liền xuất hiện một nụ cười rực rỡ, "Cô sẽ làm được, tôi là cao thủ dạy nhảy, khẳng định cô sẽ học rất nhanh."
"Không ... A ..." Mộc Tuyết Nhu không quen khi mà tay của anh đặt trên eo cô, cái cảm giác nóng bức kia làm cho cô không được tự nhiên.
Lý Vĩ Hoa cầm tay cô, vui sướng kêu lên "Nào, chân phải ở sau..."
Thân thể cô căng cứng, mặt trở nên đỏ ửng "Tôi thật không..." Nhưng chưa đến mấy phút, cô không còn đạp lên chân của anh, dần dần cô có cảm giác thích thú, "Thật thích, rất dễ dàng"
"Haha, có người thầy này cô còn sợ học không được sao." Lý Vĩ Hoa cười to, toàn thân xoay vòng vòng.
Mạc Duy Uyên đột nhiên dừng lại, sắc mặt tái xanh nhìn Mộc Tuyết Nhu bịngười khác trắng trợn ăn đậu hũ mà lại còn cười hết sức vui vẻ.