Thím Vân vào liền trố mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy căn bếp gọn gẽ đã trở nên lộn xộn
" Thím Vân! Thím chỉ tôi nấu ăn được không?" _ Mặc Đình quyết tâm
Dưới sự chỉ dẫn của thím Vân, cuối cùng Mặc Đình cũng có thể làm ra được món cơm chiên
Anh nhìn Tịnh Kỳ ăn ngon lành như một đứa trẻ liền nhoẻn miệng cười. THím Vân đứng gần đó nhìn thấy cũng xúc động.
" Cuối cùng, chúng ta cũng có thể đoàn tụ rồi!" _ Thím Vân đưa tay lau nước mắt.
...
[ Trưa hôm sau]
Mặc Đình mở cửa ra ban công của phòng làm việc hóng gió thì nhìn thấy Tịnh Kỳ đang đi dạo ở vườn hoa. Cô nhìn thấy một bông hoa mới nở liền đưa mũi lên ngửi, ánh mắt thích thú.
Mặc Đình nhìn thấy liền mỉm cười
" Có lẽ vẻ bề ngoài có thế nào thì cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn là cô ấy như ngày nào. Chỉ trách mình không nhận ra cô ấy sớm hơn mà thôi." _ Mặc Đình nghĩ thầm.
Tịnh Kỳ đang tỏ vẻ thích thú với bông hoa thì đột nhiên cô đưa tay ngắt lấy và cho bông hoa vào miệng.
Mặc Đình trợn mắt hét lớn
" Nhả ra, Tịnh Kỳ!"_ Mặc Đình gấp gáp
Tịnh Kỳ nghe tiếng hét của Mặc Đình thì ngơ ngác quay lại. Cô nhìn thấy ánh mắt Mặc Đình hung dữ nhìn khiến cô hốt hoảng, vội dùng hai tay che miệng rồi bỏ chạy.
Mặc Đình ở ban công lầu 1 nhảy xuống đất, chạy đuổi theo Tịnh Kỳ
Anh với tay nắm lấy khủy tay, kéo cô lại. Mặc Đình đưa tay vào miệng Tịnh Kỳ cố móc bông hoa trong miệng cô ra.
Tịnh Kỳ vùng vẫy một hồi cũng để Mặc Đình lấy được bông hoa trong miệng, cô còn không quên cắn vào ngón tay của anh đến chảy máu
" Em mất trí rồi sao?" _ Mặc Đình tức giận ném bông hoa nát xuống đất
Tịnh Kỳ ánh mắt rưng rưng ngồi thụp xuống đất đưa hai tay ôm đầu. Mặc Đình đau lòng
" Có phải mình hung dữ với cô ấy quá không?" _ Mặc Đình nhìn cô
Anh khụy chân xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
" Anh xin lỗi!"
...
[ Ngày hôm sau ]
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Mặc Đình giật mình tỉnh giấc.
" Đình! Cậu đến văn phòng gặp tôi được không?" _ Vũ Phong nói chuyện với vẻ nghiêm trọng.
" Được! Một lát tôi sẽ đến ngay!"
...
[ Văn phòng của Vũ Phong ]
Mặc Đình kéo ghế cho Tịnh Kỳ ngồi bên cạnh anh.
" Tôi đã có kết quả kiểm tra rồi! Sức khỏe của cô ấy vẫn bình thường." _ Vũ Phong đặt xấp giấy kết quả kiểm tra tổng quát của Tịnh Kỳ xuống bàn. _ " Nhưng mà..." _ Vũ Phong ngập ngừng
" Dây thanh quản của cô ấy không giống bị dị tật bẩm sinh." _ Vũ Phong nhìn Mặc Đình
" Vậy có nghĩa là cô ấy không nói được là do tác động bên ngoài?" _ Mặc Đình trầm ngâm.
" Tôi cũng đã liên hệ với bệnh viện nơi cô ấy được sinh ra. Cô ấy sinh ra là một đứa trẻ bình thường."
" Cô ấy bị câm là do bị tác động gì sao?" _ Mặc Đình nhíu mày
" Theo phỏng đoán của tôi thì không loại trừ khả năng đó!" _ Vũ Phong gật gù.
" Có cách nào chữa khỏi cho cô ấy không?" _ Mặc Đình quay sang nhìn Tịnh Kỳ đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh.
" Tôi sẽ giúp cậu liên hệ với một thầy đông y thử xem sao!"
" Vậy làm phiền cậu rồi! Tôi sẽ điều tra người của Lâm Gia xem sao!"
...
Sau khi rời khỏi văn phòng của Vũ Phong, Mặc Đình đã đưa Tịnh Kỳ đi dạo phố.
Tịnh Kỳ đứng trước cửa hàng đồ chơi nhìn chăm chú vào con búp bê đứa trẻ mà người ta trưng bày.
" Em thích sao?" _ Mặc Đình nhẹ nhàng hỏi
Tịnh Kỳ lúc đầu còn chút e dè không dám trả lời.
" Nếu em thích thì anh có thể mua cho em!" _ Mặc Đình mỉm cười xoa đầu cô
Tịnh Kỳ vui vẻ cười híp mắt, vội kéo tay anh vào cửa hàng.