[ Sáng ]
" Chào buổi sáng thiếu gia!" _ Thím Vân cúi người chào Mặc Đình rồi bận rộn chuẩn bị bữa sáng
" Cô ta chưa dậy sao?" _ Mặc Đình kéo ghế ngồi xuống
" Lúc sáng nhìn sắc mặt Tịnh Kỳ không khỏe nên tôi bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi rồi!" _ Thím Vân đặt bữa sáng xuống bàn. _ " Mời thiếu gia!"
…
[ Trưa ]
Tịnh Kỳ nằm một chỗ cả buổi cũng thấy chán liền ngồi dậy bước ra khỏi phòng.
Tịnh Kỳ nhìn thấy có một cánh cửa của căn phòng đang mở hờ khiến cô cảm thấy tò mò liền chậm rãi bước đến.
Lúc trước đây vốn dĩ là phòng riêng của Uyển Nhi và Mặc Đình nhưng tại sao thím Vân lại căn dặn không được đến gần thì cô cũng không rõ.
Tịnh Kỳ nhìn xung quanh rồi chậm rãi bước vào trong.
Chính giữa phòng là bộ váy cưới lúc trước Uyển Nhi đã mặc, bên cạnh là bộ vest của Mặc Đình. Tịnh Kỳ chậm rãi bước đến đưa tay sờ lên chiếc váy rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Tịnh Kỳ chậm rãi bước đến chiếc giường tân hôn đã được chuẩn bị cho đêm đó, Tịnh Kỳ bật khóc đưa tay sờ lên nó. Cô nhớ lại đêm đó, chính cô và anh đã cùng nhau trang trí nó.
Cô cầm lên tấm ảnh cưới ngày xưa, đưa tay sờ lên khuôn mặt anh
< Là em đây! > _ Tịnh Kỳ mỉm cười nghĩ thầm, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má.
" Ai cho cô vào đây?" _ tiếng Mặc Đình hét lớn khiến cô giật mình.
* Xoảng * _ Chiếc ảnh cưới trên tay Tịnh Kỳ rơi xuống đất vỡ tan.
Tịnh Kỳ luống cuống vội ngồi xuống nhặt lại những mảnh vỡ.
Mặc Đình tức giận bước đến nắm tay ném cô mạnh ra phía sau rồi ngồi xuống nhặt lại từng mảnh vỡ.
Tịnh Kỳ ngã mạnh xuống sàn, chưa kịp định thần thì những cơn đau bụng thắt lại khiến cô đau đớn.
Mặc Đình không để ý đến Tịnh Kỳ đang ôm bụng đau đớn cho đến khi Thím Vân và Lâm Trạch bước vào.
" Tịnh Kỳ! Cô bị sao vậy?" _ Lâm Trạch ở dưới lầu nhìn thấy Tịnh Kỳ đau đớn vội chạy đến đỡ cô dậy.
" Bụng con bị đau sao?" _ Thím Vân kinh ngạc hỏi Tịnh Kỳ
Cô gật đầu, đau đớn ôm bụng. Cô nhìn Lâm Trạch với ánh mắt như van xin
" Alo! Bệnh viện phải không? Chỗ chúng tôi có một thai phụ đang lên cơn đau bụng dữ dội! Địa chỉ chúng tôi là..." _ Thím Vân gấp gáp
Bà tắt máy vội quay sang an ủi Tịnh Kỳ
" Không sao đâu! Đứa bé sẽ không sao đâu!" _ Bà nắm chặt tay Tịnh Kỳ.
" Tại sao cô lại vào được phòng này?" _ Mặc Đình đứng nhìn cô, tay cầm chặt tấm ảnh cưới
" Thiếu gia! Bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này đâu! Đứa nhỏ... tôi sợ đứa nhỏ..." _ Thím Vân lo lắng
" Đứa nhỏ làm sao? Mất đi thì cũng tốt! Vốn dĩ cô ta chỉ là cô dâu xung hỷ mẹ tôi ép đến, vô tình mang thai là chuyện ngoài ý muốn. Cô ta có một khoảng thời gian bên ngoài, có chắc đứa nhỏ này là của tôi?" _ Mặc Đình vẫn lạnh lùng
Tịnh Kỳ ngạc nhiên nhìn anh.
< Làm sao anh có thể tuyệt tình đến vậy? Anh có thể không yêu thân thể này, nhưng đứa bé... là con anh mà!" > _ Tịnh Kỳ uất ức nhìn anh, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như bây giờ.
" Thiếu gia! Sao cậu có thể nói như vậy?" _ Thím Vân trách móc
" Xe cấp cứu đến rồi!" _ Lâm Trạch vội bế Tịnh Kỳ đứng dậy, đi nhanh ra cửa
" Thiếu gia! thiếu phu nhân đã mất rồi! Cậu cũng nên mở lòng mình ra thì hơn! Cậu không cảm thấy, Tịnh Kỳ rất giống với thiếu phu nhân sao?" _ Thím Vân đứng trước mặt Mặc Đình
" Ý thím là sao?" _ Mặc Đình nhíu mày nhìn bà
" Tôi biết tôi là người cổ hũ, nhưng liệu cậu có bao giờ nghe về trùng sinh chuyển thế bao giờ không?" _ Thím Vân nghiêm túc nhìn Mặc Đình