Tịnh Kỳ vội vàng đứng dậy, đẩy Vĩ Kỳ sang một bên.
" Cô không sao chứ?" _ Vĩ Kỳ nhìn cô, tỏ vẻ ân cần
Tịnh Kỳ lắc đầu, đưa tay ra hiệu < Tôi không sao! Cám ơn anh!>
" Cô gái đó... bị câm sao?"
" Trông xinh đẹp như vậy mà lại...."
" Chậc! Tội nghiệp thật!"
Tịnh Kỳ hoảng sợ nhìn xung quanh. Ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía cô, những lời xầm xì, bàn tán càng khiến cô lo sợ.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Tịnh Kỳ, Vĩ Kỳ chợt động lòng.
" Tịnh Kỳ! Cô đừng sợ..." _ Vĩ Kỳ vừa nói vừa đưa tay về phía Tịnh Kỳ
" Cô cũng biết giả vờ thật! Tại sao lại hoảng sợ như vậy? Đây đâu phải là lần đầu tiên?" _ Y Na đứng khoanh tay nhìn Tịnh Kỳ, ánh mắt mỉa mai, chán ghét
Tịnh Kỳ hoảng loạn, đưa hai tay bịt chặt lấy tai, ánh mắt vô hồn đáng sợ.
Vĩ Kỳ càng tiến về phía cô, cô càng lùi ra xa.
Mặc Đình từ sân vườn quay lại phòng tiệc thì nghe mọi người đang bàn tán. Anh nhìn thấy Tịnh Kỳ đang khụy người xuống đất, biểu hiện hoảng sợ hét lớn trong vô vọng khiến anh nhớ đến Uyển Nhi lúc đó.
Mặc Đình định chạy đến nhưng Vĩ Kỳ đã ôm lấy Tịnh Kỳ vào lòng an ủi
" Không sao! Không sao rồi!" _ Vĩ Kỳ ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng an ủi
" Các người chỉ trỏ cái gì?" _ Vĩ Kỳ hét lớn
" Người đâu?" _ ánh mắt Vĩ Kỳ tức giận nhìn Y Na khiến cô lo lắng
" Dạ, thiếu gia!" _ một nhóm vệ sĩ tiến nhanh đến trước mặt Vĩ Kỳ
" Đuổi cô ta ra khỏi đây cho tôi! Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở bất kì buổi tiệc nào của Vương Gia nữa!" _ Vĩ Kỳ chỉ tay về phía Y Na.
" Khoan..." _ Y Na chưa kịp nói xong đã bị vệ sĩ mang đi.
Tịnh Kỳ từ từ định thần trở lại, ngước mắt nhìn lên vô tình thấy được Mặc Đình đang đứng từ xa nhìn cô.
Trái tim Tịnh Kỳ chợt nhói đau, cô đã mong người đang bảo vệ cô là anh thì tốt biết mấy.
Vĩ Kỳ đứng dậy, cúi người bế Tịnh Kỳ rời khỏi bữa tiệc trước ánh mắt của Mặc Đình
Vĩ Kỳ bế Tịnh Kỳ đi ngang Mặc Đình, nhưng anh không hề phản ứng gì khiến cho trái tim Tịnh Kỳ một lần nữa thắt lại.
…
" Cô uống một chút gì đi!" _ Vĩ Kỳ đưa ly nước ra trước mặt Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ đang thẩn thờ chợt giật mình, đưa tay nhận lấy ly nước. Vĩ Kỳ nhẹ nhàng cởi áo vest khoác lên người Tịnh Kỳ.
" Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi!" _ Vĩ Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tịnh Kỳ
< Không phải lỗi của anh! Tôi nên xin lỗi vì đã làm loạn buổi tiệc của gia đình anh> _ Tịnh Kỳ ra dấu tay
" Cô cũng đâu muốn gặp phải chuyện như vậy! Nhưng tại sao trông cô lại kích động như vậy?" _ Vĩ Kỳ thắc mắc.
Tịnh Kỳ im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly nước trên tay
" Xin lỗi! Tôi nhiều chuyện rồi!" _ Vĩ Kỳ gãi đầu. _ " Để tôi kể cô nghe một câu chuyện!" _ Vĩ Kỳ hào hứng.
Vĩ Kỳ rung động khi nhìn thấy Tịnh Kỳ mỉm cười.
" Cô có biết nếu cô cười lên sẽ đẹp lắm không?" _ Vĩ Kỳ trìu mến nhìn cô
Tịnh Kỳ bất ngờ quay sang bắt gặp ánh mắt Vĩ Kỳ đang nhìn cô
< Tôi muốn đi vệ sinh một lát!> _ Tịnh Kỳ tỏ ra lúng túng.
Vĩ Kỳ đang đi thì nhìn thấy Yến Chi và Mặc Đình đang đứng ở gần đó.
" Suỵt!" _ Vĩ Kỳ chợt kéo Tịnh Kỳ vào một góc
Tịnh Kỳ không hiểu chuyện gì, đưa mắt ra nhìn thì thấy Yến Chi và Mặc Đình. Vì đứng ở xa nên không thể nghe họ nói gì nhưng đột nhiên Yến Chi sà vào lòng, đưa tay ôm lấy Mặc Đình.
Tịnh Kỳ nhìn thấy liền quay lưng bỏ đi.
" Tịnh Kỳ..." _ Vĩ Kỳ gọi với theo.