Người đàn ông đang đỡ cô là ai? Nhìn anh đẹp trai có vẻ thư sinh này là.?
" Cô có ổn không?" _ Người con trai nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Tịnh Kỳ vội đứng dậy, cúi người cám ơn anh.
< Tôi không sao! Cám ơn anh!> _ Tịnh Kỳ ra dấu.
" Cô...không nói được sao?" _ người đó nhìn cô có chút bất ngờ.
< Tôi bị từ nhỏ> _ Tịnh Kỳ viết ra giấy.
" À! Thì ra là vậy!" _ Người đó mỉm cười.
" Tịnh Kỳ tiểu thư! Để cô đợi lâu rồi!" _ Lâm Trạch từ xa vội vàng đi đến.
Phía sau Lâm Trạch là Mặc Đình cũng đang bước về phía Tịnh Kỳ
Mặc Đình bước đến, kéo Tịnh Kỳ ra phía sau lưng của anh.
" Xin hỏi anh là ai mà dám đụng chạm với người của tôi?" _ Mặc Đình dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương.
Tịnh Kỳ tròn mắt, kéo áo Mặc Đình định giải thích
" Người của anh sao?" _ Người đó bật cười. _ " Vậy anh nên chăm sóc tốt cho người của anh đi! Tôi thấy cô ấy ăn mặc mỏng manh lại đứng dưới thời tiết thế này, dễ bị bệnh lắm!" _ Người đó bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt người đó.
" Tôi không cần anh phải dạy tôi làm thế nào! Nếu chỉ là người giúp đỡ thì giúp rồi hãy mau đi đi! Cách làm quen này cũ quá rồi!" _ Mặc Đình nhếch mép
" Chậc! Tôi lại cứ thích như vậy thôi!" _ Người đó khiêu khích Mặc Đình
" Tôi tên là Vĩ Kỳ! Nếu có duyên gặp lại thì phải cho tôi biết tên cô đó!" _ Vĩ Kỳ bước đến mỉm cười nói với Tịnh Kỳ.
" sẽ không có lần sau đâu!" _Mặc Đình cố kìm nén tức giận
Mặc Đình nắm lấy tay của Tịnh Kỳ, kéo cô vào công ty
Tịnh Kỳ ngại ngùng đi theo Mặc Đình, tim cô đập mạnh liên hồi khiến mặt cô đỏ ửng.
" Nhìn kìa! Cô gái đó là ai?" _ nhân viên tiếp tân nhìn thấy Mặc Đình nắm tay Tịnh Kỳ vào thang máy chuyên dụng.
" Có lẽ là người yêu mới của sếp chăng?"
" Nhưng nhìn vẻ ngoài của cô ta... có chút không xứng với Nghiêm tổng."
" Chắc lại dùng chiêu bỏ lên giường sao?"
Hai nhân viên ghé sát vào nhau xầm xì.
" Hai người đang nói gì vậy?" _ Yến Chi từ xa đi đến nở nụ cười thân thiện.
" Dạ...Dạ không có gì." _ Nhân viên lễ tân ấp úng
" Không sao! Có gì nói tôi nghe với!"
Hai nữ nhân viên nhìn nhau gật đầu rồi kể cho Yến Chi nghe
Yến Chi nghe xong hai tay siết chặt tức giận nhưng phải giả vờ không có gì.
" Tôi biết sau này cô cũng sẽ là thiếu phu nhân nên tôi nhắc nhở cô nên cẩn thận với loại người này! Không khéo mất chồng như chơi!" _ Người nhân viên nói khẽ.
Yến Chi gượng cười chào rồi vội vã rời đi.
" Chậc!" _ Người nhân viên nhìn theo bóng lưng của Yến Chi là chậc lưỡi lắc đầu.
…
[ phòng tổng giám đốc]
Mặc Đình mở cửa ném Tịnh Kỳ xuống sofa rồi khóa cửa lại.
" Mới không gần gũi bao lâu mà cô đã đi tìm đàn ông mới rồi sao?" _ Mặc Đình nghiến răng
Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn anh vội vã lắc đầu.
" Cô còn chối? lúc nãy tôi còn thấy hắn ta ôm cô. Hai người cũng cười vui vẻ lắm mà!"
< Anh ta chỉ giúp tôi thôi > _ Tịnh Kỳ nguệch ngoạc viết vội ra
Mặc Đình gạt phăng cuốn sổ đi.
" Cô nên nhớ cô là vợ hợp pháp chả Nghiêm Mặc Đình này!"
Mặc Đình không biết tại sao lại tức giận khi nhìn thấy người đàn ông khác chạm vào cô, hay là cười nói vui vẻ với cô.
Anh tháo cà vạt trói lấy tay Tịnh Kỳ. Anh cởi vài chiếc cúc áo để lộ cơ ngực săn chắc của mình, cúi xuống hôn lên cổ Tịnh Kỳ. anh dùng tay kéo áo Tịnh Kỳ lên trên để lộ chiếc áo trong ôm sát vòng 1.
Tịnh Kỳ đỏ mặt cam chịu. Đây là lần thứ hai cô thấy anh tức giận đến vậy khiến cô sợ hãi.
Mặc Đình xả giận lên thân thể nhỏ bé, yếu ớt của Tịnh Kỳ, khiến cô không thể ngồi dậy sau khi xong việc.
Mặc Đình đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi ném cho cô chiếc áo vest của anh để khoác bên ngoài.
" Ngoài trời lạnh rồi! Cô ra ngoài đừng mặc phong phanh như vậy!" _ Mặc Đình vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt.
Tịnh Kỳ ngồi dậy nhìn vết hôn khắp người, vội vã khoác áo của anh lên người rồi đứng dậy. Cô cầm hộp cơm trưa định rời đi thì Mặc Đình níu tay cô lại kéo cô sát vào người anh.
" Không phải cô mang nó cho tôi sao? Tôi chỉ mới ăn khai vị thôi mà!" _ Mặc Đình nhếch miệng.
Tịnh Kỳ tròn mắt nhìn khiến cho tim Mặc Đình đột nhiên lạc nhịp. Anh vội đẩy cô ra, quay sang một bên tránh ánh mắt của cô.
" Chết tiệt!" _ Mặc Đình chửi thầm.
" Khụ! Cô để hộp cơm ở bàn rồi về đi! Nên nhớ... Cô là của Nghiêm Mặc Đình này!" _ Mặc Đình gằn giọng.
Tịnh Kỳ cúi người chào anh rồi mở cửa bước ra. Yến Chi nhìn thấy vết hôn trên cổ Tịnh Kỳ liền tức giận nhưng dặn lòng phải kiềm chế nên Yến Chi nhìn Tịnh Kỳ giả vờ mỉm cười.