Bạch Lăng Diệp ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt của Thẩm Nhạc Y, sau đó khẽ thì thầm, "Cá đã cắn câu!"
"Vậy bao giờ cô định thu lưới?" Cố Thành ở bên cạnh cũng nói một câu bằng chất giọng mà chỉ cả hai có thể nghe thấy.
Bạch Lăng Diệp khẽ cười, "Cứ từ từ chơi đã! Đêm nay vẫn còn dài!"
Trong mắt mọi người hình ảnh này lại hết sức ám muội càng chứng thực cho những tin đồn trên mạng kia, Thẩm Nhạc Y cười cười nhanh chóng đem điện thoại chụp lại cảnh này gửi cho Hàn Trạch Dương.
Trước sau gì anh cũng biết, vậy không bằng cô gửi trước cho anh mấy tấm hình vậy, để xem anh còn tin tưởng Bạch Lăng Diệp được bao lâu.
Mà Thẩm Nhạc Y lại không biết từ lúc cô ta giơ điện thoại lên chụp ảnh thì những hành động của cô ta đều đã nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Lăng Diệp.
Thẩm Nhạc Y vừa chụp ảnh, quay người lại muốn tìm một góc để gửi cho Hàn Trạch Dương, không ngờ đồng nghiệp bên cạnh lại bất chợt vỗ vai cô ta, dọa cho cô ta giật mình, "Này, Nhạc Y! Cậu định đi đâu vậy?"
Thẩm Nhạc Y bối rối, "Cái đó, mình muốn vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút!"
Người đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt như hiểu ra gì đó, "Được rồi! Cậu đi nhanh đi! Mà cậu không cần phải tự ti đâu! Cô ta cho dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là một kẻ hám tiền mà thôi! Không đáng để so sánh cùng cậu!"
Thẩm Nhạc Y nở nụ cười bất đắc dĩ, hình như cô ấy hiểu lầm cái gì rồi thì phải? Nhưng mà bây giờ cô ta cũng không muốn nói nhiều nữa, cô ta phải nhanh chóng gửi số ảnh kia đi mới được, "Vậy cậu ở đây chờ mình, mình đi một chút rồi sẽ trở lại!"
Thẩm Nhạc Y nhanh chóng đến phòng vệ sinh để gửi ảnh.
Mà phía Bạch Lăng Diệp sau khi thấy động tĩnh từ phía cô ta, cô cũng lập tức đi theo cô ta, tìm một góc để gọi điện cho Hàn Trạch Dương.
Từ lúc cô ta chụp những tấm ảnh kia thì cô cũng đoán ra được mục đích của cô ta, bây giờ điều cô cần làm là trấn an Hàn Trạch Dương, để tránh những hiểu lầm không đáng có, dĩ nhiên cô tin tưởng Hàn Trạch Dương, nhưng mà đề phòng trước vẫn hơn mà.
Sau khi Thẩm Nhạc Y gửi tin nhắn xong, thì Bạch Lăng Diệp cũng đã gọi điện xong, cô bước ra ngoài rửa tay liền đụng phải cô ta.
Bạch Lăng Diệp bình thản đi tới trước bồn rửa tay mỉm cười nhìn Thẩm Nhạc Y, "Thật trùng hợp! Cô Thẩm! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Không có gì là trùng hợp cả! Ngày hôm nay tôi sẽ cho Trạch Dương thấy bộ mặt thật của cô!" Thẩm Nhạc Y đã không còn gì phải che giấu cả, cô ta nhìn Bạch Lăng Diệp trong gương nghiến răng nói.
"Ồ! Vậy tôi rất mong chờ cô Thẩm đây sẽ làm như thế nào đấy? Nhưng trước hết phải xem cô còn có tư cách đứng ở đây được bao lâu đã!" Nói hết câu Bạch Lăng Diệp tao nhã dùng khăn lau khô tay sau đó bước ra ngoài.
Lời này của Bạch Lăng Diệp khiến Thẩm Nhạc Y vô cùng khó hiểu, không hiểu sao từ lần trước cô ta đã cảm nhận được Bạch Lăng Diệp không phải là một người phụ nữ đơn giản, chính trực giác của phụ nữ đã mách bảo cô ta điều này.
Nhưng mà sự việc đã đến nước này, cô ta đã không còn đường lui nữa rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Sau khi ra ngoài, Cố Thành dẫn Bạch Lăng Diệp đến gặp các vị cổ đông của công ty.
Vì đã biết thân phận của cô, nên bọn họ cư xử với cô hết sức kính cẩn, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ kính cẩn cô bởi vì nể mặt Cố Thành, nhưng thực chất lại không phải như vậy.
Mà Bạch Lăng Diệp chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, giao lưu cùng bọn họ mấy chuyện nhỏ nhặt, hôm nay là tiệc tổng kết, cô cũng sẽ không nói đến chuyện công việc, tránh gây áp lực cho mọi người.
Đến giờ khai mạc buổi tiệc, thông thường thì người chủ trì sẽ mời người đứng đầu công ty cũng tức là Cố Thành lên đài phát biểu, nhưng vì kế hoạch đã sắp xếp, phần phát biểu này sẽ được đẩy đến giữa cao trào, thay vào đó sẽ là khiêu vũ, cùng với biểu diễn văn nghệ và giao lưu giữa các phòng ban.
Phần khiêu vũ, Bạch Lăng Diệp trực tiếp tìm một chỗ trong góc để ngồi xuống, những việc hôm nay cô làm đã lớn gan lắm rồi, nếu để Hàn Trạch Dương biết cô dám khiêu vũ cùng người đàn ông khác thì nhất định sẽ không xong với anh.
Cố Thành sau khi chào hỏi một vòng liền đi tới chỗ cô ngồi xuống bên cạnh, "Sao hả? Có muốn nhảy cùng tôi một điệu không?"
Bạch Lăng Diệp lắc đầu, "Không muốn! Cậu tìm người khác làm bạn nhảy của cậu đi!"
"Sao vậy? Hôm nay cô chính là bạn đồng hành của tôi, vậy mà lại không muốn trở thành bạn nhảy của tôi? Chẳng lẽ cô ra trận rồi còn muốn rút lui?"
Bạch Lăng Diệp khinh bỉ liếc nhìn anh ta, phất phất tay, "Không muốn là không muốn! Cậu mà còn ở đây nữa thì sẽ gây ra sự chú ý đấy!"
Cố Thành cười ha hả, "Điều này thì không đúng nha! Với bộ dạng bây giờ của cô thì không cần tôi ở cạnh cũng đã đủ sức gây sự chủ ý rồi!"