Chương 99
– Tại sao những lần khám trước bác sĩ không nói, chẳng lẽ họ không khám ra là mình có thai. Nếu biết tại sao họ lại không nói
Cảnh Hàn, liệu anh ấy có biết không.
Lúc này có thật sự bối rối. Sau tất cả mọi thứ xảy ra cô đã không còn suy nghĩ đơn giản như trước nữa.
– Liệu có phải việc này là do anh chỉ đạo không. Không, không! Nhỡ mình nghi oan cho anh ấy như lần trước thì sao. Nhỡ bác sĩ nhầm lần thì sao, vậy lần trước mình có uống thuốc, rồi còn bị sốt nữa. Vậy không biết có nguy hiểm gì cho đứa bé không.
Càng nghĩ cô càng rối hơn.
– Cảnh Hàn nghĩ gì khi biết mình có thai, liệu anh ấy có thích đứa bé này không. Hay anh ấy không thích nó.
Cô đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng điều có muốn biết nhất là Cảnh Hàn nghĩ gì khi cô có con với anh.
– Không được mình cần đến bệnh viện trước sau đó sẽ nói chuyện với anh ấy. Mình không muốn lại hiểu lầm anh ấy nữa.
Cô cầm túi đi thẳng ra ngoài, vệ sĩ trong nhà thấy cô đi mà không gọi. Họ vội vàng đuổi theo. Nhưng lần này cô không muốn mọi chuyện có làm đều được họ thông báo trước cho anh. Cô chạy ra đường vầy xe đi. Những người vệ sĩ bị bất ngờ nên đuổi theo không kịp. Vội vàng gọi cho trợ lý Trần.
Cảnh Hàn đang họp nên trợ lý Trần không dám vào bảo cho anh, liền sai người điều tra qua hãng xe taxi mà có gọi.
Sau khi nhận kết quả từ bác sĩ, cô đã mang thai được 8 tuần.
Cô thở phào nhẹ nhõm vì bác sĩ thông bảo em bé hoàn toànkhỏe mạnh.
Giờ cô muốn biết Cảnh Hàn nghĩ gì về việc này, anh có liên quan đến việc giấu và việc có mang thai không. Cô bắt xe đến Phương thị.
Bước vào tòa nhà, cô rất dễ dàng qua cửa vì cô là nhân viên ở đây nên cô nhanh chóng lên thẳng phòng anh.
Cảnh Hàn đang ngồi nghe trợ lý báo cáo lại.
– Chủ tịch lúc nãy vệ sĩ có báo lại là không rõ phu nhân có việc
gì đã hốt hoảng ra ngoài tự gọi xe và không cho vệ sĩ đi theo.
Cảnh Hàn đang ký tài liệu ngẩng lên.
– Điều tra ra cô ấy đi đâu chưa.
– Qua điều tra từ hãng xe mà phu nhân gọi thì chiếc xe trở phu nhân đã đến bệnh viện.
– Bệnh viện, chẳng lẽ cô ấy đã…. biết.
– Có cần điều tra ở bệnh viện không ạ
– Không cần, sớm muộn gì cô ấy cũng biết thôi. Chú ý an toàn là được.
– Còn chuyện này nữa ạ. Cô Lam Ngọc trả lời phóng viên rằng ngài và cô ấy sắp kết hôn, còn hàm ý bóng gió về việc có con với ngài.
Y Lan đ i qua phòng thư ký, mọi người thấy cô liền hỏi thăm.
– Cô khỏe hẳn chưa. Nghe nói cô xin nghỉ dài hạn do sức khỏe.
– Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn. Chủ tịch ở trong văn phòng chứ.
– Đang nói chuyện với trợ lý Trần.
lý Trần.
– Vậy tôi đi trước nhé, có gì gặp nhau sau.
– Bye
Cô đi đến trước cửa phòng thì nghe được giọng anh nói.
– Có con thì đã làm sao, cô ta tưởng cô ta xứng đáng làm mẹ của con tôi sao. Liên hệ bác sĩ Vương tôi cần ông ta xử lý vụ này.
Bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa bỗng siết chặt, cô bước lùi lại phía sau không bước vào nửa.
– Con, như vậy là anh đã biết chuyện mình có thai và giấu mình.
Anh muốn làm gì đây.
Cô nhấc chân định bước thẳng vào hỏi anh. Nhưng lý trí lại giữ chân cô lại.
– Không được. mình không thế để anh ấy biết mình biết chuyện này. Nhớ anh ấy bắt mình bỏ đứa bé thì sao. Mình không thể mất con được.
Cô lập tức quay người chạy ra thang máy.
– Ủa , Y Lan sao có chạy nhanh vậy.
Nghe tiếng động ở ngoài trợ lý Trần chạy ra xem thì cô đã chạy vào thang máy rồi.
– Chủ tịch, là phu nhân cô ấy vừa ở ngoài cửa nhưng lại chạy đi rồi.
Cảnh Hàn nghe vậy liền xô ghế đứng dậy chạy theo ra ngoài.
Ngồi trên xe taxi có hoảng hốt suy nghĩ xem mình cần làm gì bây giờ. Đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc bảo vệ đứa con ở trong bụng. Cô đưa tay xoa nhẹ bụng mình.
– Con à ,chúng ta phải làm gì bây giờ. Không thể để ba con tìm được chúng ta, mẹ sẽ bảo vệ con, cố gắng lên con nhé.
Xe về đến biệt thự cô vội vã chạy lên phòng thu dọn một số đồ cá nhân, lấy giấy tờ cho vào túi rồi nhanh chóng xuống lầu đi luôn.
– Phải nhanh lên, nhất định anh ấy sẽ không nghĩ mình quay về đây, trong lúc anh ấy chưa kịp về mình phải đi ngay, nếu để anh ấy về kịp mình sẽ không thể đi được.
Vừa xách túi xuống đến sân quản gia và vệ sĩ thấy vậy chạy lại cản cô.
– Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu, để tôi bảo thiếu gia cho người đưa cô đi.
– Tránh ra, tôi tự đi.
Cô đẩy đám người đang cản mình ra
Quản gia thấy vậy liền gọi điện cho ông chủ. Đám vệ sĩ biết cô đang có thai nên chỉ dang tay cản cô lại, chứ không dám động vào cô.
– Các người mau tránh ra, tôi cần đi ra ngoài không cần các người đi theo.