Bên này ba cô gái lúc này nghe được tiếng cười ở bên cạnh thì cũng giật mình mình nhau.
Giai Tuệ tức quá đập bàn
– Đồ đàn ông thối, dám nghe lén chuyện của con gái. Có giỏi thì ra đây
Bên này Du Hạo cố nén cười đáp trả
– Này bà cô ơi, chúng tôi không có nghe lén mà đàng hoàng nghe nhé.
– Dám gọi tôi là bà cô à, được xem tôi trị anh như thế nào.
Nói rồi Giai Tuệ hùng hổ đứng lên
– Này thôi đừng gây chuyện nữa.
Y Lan vội giữ cô lại.
– Gây gì mà gây, để đó mình cho tên đó một trận.
Giai Tuệ đẩy tay Y Lan chạy ra, đi được mấy bước cô đâm xầm vào một người đàn ông đang đi tới.
– Không có mắt à, đi đứng kiểu gì vậy….ơ
Cô xoa mũi ngẩn lên nhìn người đối diện.
Phương….. Phương… Cảnh…
Cảnh Hàn không nhìn đến cô, đẩy Giai Tuệ sang một bên tiến lại phía Y Lan không nói không rằng nắm tay lôi cô đi theo anh.
Giai Tuệ vội chạy đến ngăn anh lại.
– Này này Phương Cảnh Hàn anh muốn làm gì Y Lan.
– Tránh ra
Cảnh Hàn lạnh giọng nói
Giai Tuệ nhìn anh cô cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng mình, cô cảm nhận được sự tức giận ở anh, cô cố ra vẻ bình tĩnh nhìn lại anh.
– Tôi không tránh, anh muốn làm gì Y Lan. Vừa rồi là chúng tôi chỉ nói vui đùa thôi, là do tôi nói không phải cô ấy. Anh muốn gì cứ nhằm vào tôi đây này.
Mẫn Quân cũng vội vàng lên tiếng.
– Phải đó, chủ tịch Phương anh đừng tức giận là chúng tôi chỉ nói đùa thôi. Nếu có gì không phải chúng tôi thành thật xin lỗi anh.
Cảnh Hàn nhíu mày.
– Đùa sao, đây là cách các cô tụ tập, gặp mặt và vui đùa với nhau.
– Đúng đó, hì, thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện phiếm tý thôi mà.
– Nói xấu bôi nhọ người khác là cái mà các cô cho là đùa chút thôi à.
– À! không! không! không phải như vậy
( Giai Tuệ bĩu môi nhủ thầm: chúng tôi nói đúng về anh mà,)
– Này Giai Tuệ! Mẫn Quân kéo áo cô, cậu nói ít lời thôi.
Cảnh Hàn nghe vậy cười nửa miệng
– Được, chuyện của các cô tôi sẽ nói sau. Giờ tôi cần nói chuyện với cô ta.
Nói rồi anh tiếp tục kéo Y Lan đi
– Không được! anh không được đưa cô ấy đi. Anh phải cho tôi biết anh định làm gì cô ấy.
– Tránh ra, nếu không đừng trách tôi.
– Không! tôi không tránh.
– Vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác
Cảnh Hàn nghiến răng
– Được rồi! được rồi! mọi người bình tĩnh.
Du Hạo và Đàm Phong tiến lại gần. Du Hạo lên tiếng giản hoà.
– Cảnh Hàn! bọn họ đều là con gái cậu chấp làm gì. Có gì từ từ nói.
Cảnh Hàn vẫn chưa hạ hỏa, liếc mắt sang Du Hạo và Đàm Phong.
– Cậu cũng tránh ra.
Đàm Phong vỗ vai anh
– Cậu bình tĩnh đã, hôm nay sao nóng tính vậy. Bình thường cậu kiềm chế tốt lắm mà.
– Chuyện của mình mình tự biết liệu. Giờ mình đi trước các cậu cứ việc ở lại.
Anh xoay người tiếp tục kéo cô đi.
– Này! không được đi, anh muốn nói gì nói với cả ba người chúng tôi là được rồi, sao phải lôi Y Lan đi, có phải một mình cô ấy nói đâu.
– Được rồi Giai Tuệ cậu để mình đi cùng anh ấy đi, không sao đâu.
– Đúng đúng để vợ chồng họ tự giải quyết, Cảnh Hàn cứ từ từ nói chuyện nhé, phụ nữ thích nhẹ nhàng đừng mạnh tay quá.
Cảnh Hàn không nói gì cứ thế kéo Y Lan rời khỏi quán
– Này, này..
Giai Tuệ vẫn muốn kéo hai người lại.
– Mẫn Quân giờ phải làm sao, liệu anh ta có đánh Y Lan không.
– Mình cũng không biết, chúng ta không thể giúp gì cô ấy lúc này được..