“Không thì thế nào?” Dương Khánh Vân âm trầm hỏi, nàng đã biết hạ nhân coi thường nặng từ đầu mà ra, “Người tự hiểu còn phải để bổn gia nói thẳng ra sao?” Quần gia như có như không nhìn nàng.
“Tự hiểu sao, được thôi, vậy bồn vương phi sẽ cho người biết thế nào là lễ độ” Dứt lời Dương Khánh Vân giơ chân lên, đạp một cái thật mạnh, bàn ăn trong phút chốc bị lật đổ xuống đất, đồ ăn rơi vãi tung tóe âm thanh rơi vỡ vang vọng cả căn phòng, đinh tai nhức óc.
Quản gia và toàn bộ nha hoàn hạ nhân trong phòng thất kinh nhìn nàng, ai cũng không dám tin nàng có thể hất một bàn ăn xuống đất.
Đợi quản gia bình phục lại, hắn lại hung tợn trừng nàng nói: “To gan, dám đạp đổ bàn ăn của bồn gia, người đầu, bắt nàng lại cho bản gia
Hạ nhân lúc này cũng kịp phản ứng lại ửa tới muốn bắt lấy năng, Dương Khánh Vân lée mắt một cái, cao thủ thì nàng không dám so chiều nhưng mấy tên nhã nhép này còn chưa là đối thủ của nàng.
Nói ra Dương Khánh Vân cũng xuất thân là con nhà võ, từ đời ông cổ cho đến cha nàng đều là võ sư Aikido, đến đời nàng, vì muốn theo học vật lý trị liệu nên đã không đi theo tổ nghiệp của gia đình, có điều, từ nhỏ nàng đã được ba huấn luyện, lên đại học cũng là đại đen nhất đẳng, có thể so chiêu với ba nàng, mấy tên hạ nhân này không đáng để vào mắt.
Năm tên hạ nhân trong tích tắc nằm lăn ra đất, nàng đã dùng đòn khóa cổ tay vật từng người xuống, khiến người nào người này nằm cổ tay kêu đau. Quản gia trổ mắt không dám tim nhìn nàng, một nữ từ tay trói gà không chặt lại có thể vật lộn với dám nam nhân sao? Cả bọn nha hoàn cũng sợ hãi nép vào một bên.
“Người… Người sao có thể.” Quân gia có chút lắp bắp nói.
“Sao ta lại không thể, người có muốn thử hay không.”
Dương Khánh Vân nói lại vặn văn cổ tay, một chân đạp lên ghế gần tên quản gia.
“Dám sỉ nhục bổn vương phi, cái giá phải trả không nhỏ đâu, có tin bồn vương phi bẻ luôn tay người không? Cho người nếm thử tàn phế là như thế nào?
Hum.”
“Ngươi, người, người, nói cho ngươi biết sau lưng ta còn có hoàng hậu, người dám làm gì ta.” Triệu Bình không dám ngồi nữa đứng bật dây, cách xạ Dương
Khánh Vân một thước
Hoàng hậu sao, ghê gớm thật, “Chỉ là một nô tài mà thôi, hoàng hậu bận như vậy không có thời gian để ý người, bồn vương phi giết người xong lại nói người bị bệnh chết, người nghĩ hoàng hậu sẽ vì người mà tìm hiểu nguyên nhân cái chết sao?”
“Người, người muốn giết ta.” Hai mắt của Triệu Bình mở to như hai viên bi.
“Lại cho người hai sự lựa chọn, một quỳ xuống hành bản lĩnh của bồn vương phi người cũng thấy rồi đấy.” lễ xin lỗi bồn vương phi, hai bồn vương phi giết người,
Dương Khánh Vân như có như không nhìn hắn.
“Ngươi…”
Quản gia còn muốn nói gì đó nhưng Dương Khánh Vân không muốn kỳ kèo với hắn nói: “Còn không chọn bồn vương phi chọn thay người “
“Không dám, vương phi, nô tài sai rồi, nô tài quỳ gối nhận tôi với người.” Quản gia không dám chậm trễ quỳ trước mặt nàng, cúi đầu xuống đôi mắt lóe lên một tia hung ác, hắn nhất định không tha cho nàng.
“Chưa đủ, lúc nãy người nói ai tàn phế, dám xúc phạm vương gia, người nói tôi nên xử thế nào?” Nàng ghét nhất những người coi thường, xúc phạm người khác, Khánh Vương hàn có tàn phế đi chăng nữa cũng không đến phiên mấy nô tài này sỉ nhục, hắn còn là vương gia đầu
Quản gia không nghĩ vị vương phi mới vào cửa này lại đi để ý một tên tàn phế, hắn dập đầu xin lỗi nàng cũng thôi đi còn bắt hằn phải dập đầu trước một tên tàn phế sao, không đời nào.
“Vương phi, người cũng thấy, ta cũng chưa nói sai.”
Quản gia nhìn có chút nịnh nọt nàng nói.
“Người có biết hai hôm trước có người nói vương gia là tàn phế, kết quả thế nào không?” Dương Khánh Vẫn nhìn quân gia một bộ dạng không cam hỏi, nàng cũng biết, quản gia làm mưa làm gió trong vương phủ dễ gì sẽ quy ph chưa kể còn hoàng đứng sau, nàng dám chắc nếu bước ra khỏi cánh cửa này hắn khẳng định sẽ tổ với hoàng hậu đi, cho nên nàng cần phải chặn con đường này của hắn.
“Thế, thế nào?” Quản gia lắp bắp hòi, cũng không ai bẩm báo cho hắn biết có chuyện gì.
“Người là quản gia lại không biết chuyện trong phủ sao?” Dương Khánh Vân nâng mắt nhìn hắn. “Hai hôm nay, nô tài, nô tài không có trong phủ Hắn hai ngày hai đêm ở Hoa Tiên Lâu nào biết trong phủ có chuyện gì.
“Vậy được, để bổn vương phi nói cho người nghe một chút, bọn họ đã thành phố nhân hết rồi.” Dương
Khánh Vân cũng nhấn mạnh hai từ phế nhân, quả nhiên thấy sắc mặt của hắn trắng bệch.
“Cái gì, phế phế nhân.” Hắn mới đi hai ngày chuyện gì đã xảy ra.
“Đúng vậy đấy, ngươi nếu muốn bồn vương phi cũng không ngại cho người làm phế nhân, quản gia, đừng nói bổn vương phi không cho ngươi cơ hội sống, cái miệng hại cái thân, người dám nói lung tung bồn vương phi không ngại cắt lưỡi người đâu.
Dương Khánh Vân nói xong không biết lấy đâu ra một đoàn đạo, quản gia nhìn ảnh dao lớc lên sự mất mặt ngã ngừa ra đất.
“Vương, vương phi, nô, nô tài đã biết, từ nay sẽ cần thận cái miệng, tuyệt đối không dám nói bừa bãi
Quản gia nói còn đưa ba ngón tay lên son sắt nói.
Dương Khánh Vân thấy đã dọa được người liền phần phó: “Còn không mau chuẩn bị xe ngựa cho bồn vương phi “Vâng, vâng, nô tài đi làm liền.” Quản gia nói xong chạy như ma đuổi ra ngoài, còn mấy nha hoàn không dám nhúc nhích.
Dương Khánh Vân lại quét mắt nhìn các nàng một lượt nói: “Các người nếu không muốn như bọn họ, thì làm tốt phân sự của mình.
Nói xong Dương Khánh Vân cũng đi ra ngoài, nô tài thì được ăn sung mặc sướng chủ nhân lại ăn tam, thật không biết khánh vương phủ này rối loạn thành cái gì, nàng vốn dĩ muốn yên ổn sống cũng yên không nổi,
Dương Khánh Vân trở lại thượng thư phủ, như nàng dự đoán không ai ra đón tiếp nàng, thượng thư đại nhân thượng triều chưa về, mà phu nhân cùng các tiểu thư đều đã lên chùa cầu phúc.
Lên chùa? Nàng về lại mặt bọn họ lại lên chùa, cuối cùng nàng quay về làm cái gì? Dương Khánh Vân cười lạnh, nguyên thân có một mẹ ruột là Tổ di nương nhưng hai năm trước bị bệnh nặng đã chết, trong phủ thượng thư cũng không còn ai khiến nàng để ý, Dương Khánh Vân liền quay đầu rời đi, đám người này định là mặc kệ nàng đi, sống chết của nàng bọn họ cũng không quan tâm.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Khánh Vân thường xuyên chú ý đến động tỉnh trong phủ, nhất là tên quản gia kia, hắn dường như vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mà ở Trúc Lâm Viên có một con bố câu đậu bên cửa số, Trịnh Lâm lại nhanh tay bắt lấy rồi rút tờ giấy ở chân nó đưa cho Tạ Đình ngồi trên xe lăn.
“Vương gia.”
Tạ Đình cầm lấy mở ra xem, mặt hơi đăm chiêu hỏi: “Nữ nhân kia đã làm gì?”
“Bẩm vương gia, nàng đánh gục đảm hạ nhân lại dọa dẫm quản gia.” Trịnh Lâm chỉ đơn giản thuật lại mọi chuyện trong phủ hắn đều nắm bắt, vương gia hội liền có thể trả lời.
“Vì sao?” Tạ Đình ninh mi nghi hoặc, nữ nhân này mới vào phủ đã náo loạn rồi sao?
“Hôm nay là ngày lại mặt quản gia lại không có sắp xếp nàng mới đến tìm hàng”
Tạ Đình nghe xong cũng không có biểu hiện gì lại nghiền nát tờ giấy trong tay thành bột.