Lăng Mặc nhìn dáng vẻ mềm mại dễ chịu, vô cùng dễ thương của con mèo hoang nhỏ.
Suýt nữa thì đã tin vào cái miệng hay lừa gạt người khác của cô
Lạnh mặt đứng lên khỏi xe lăn, bước vài bước đã đến trước mặt cô.
Hạ An Nhiên nhìn thấy bản thân bị một thân ảnh bao phủ, tim đập loạn, oán thầm trong lòng: Tên điên này hiện tại là muốn bẻ chân cô sao?
Bây giờ cô phải dùng tư thế nào cầu xin tha thứ thì tên điên này mới bỏ qua cho cô đây?
Chính vào lúc này.....
Lăng Mặc dơ nanh vuốt ma quỷ ra, không chút khách khí nâng mặt cô lên, giọng nói lạnh như băng, “ Não cô bị nước vài à, tôi không để ý mà giúp cô đổ ra đâu”Hạ An Nhiên thấy cổ của mình không bị bẻ đi, nâng đôi mắt lưỡi liềm long lanh nước ngập nước lên, hỏi lại theo bản năng: “Đổ như thế nào?”
Những ngón tay linh hoạt của Lăng Mặc, vuốt dọc theo khuôn mặt tròn như quả trứng của cô, di chuyển đến trên trán.
Tùy ý vẽ một vòng tròn lên trán cả cô, vui vẻ nói, Khoét một cái lỗ ở đây rồi đổ ra.”
Hạ An Nhiên: “
Lúc trước còn từng liều mạng giúp anh ta, đã nói rõ là chung sống hòa bình, sao tên điên này lại bắt đầu biến thái rồi?
Lẽ nào chỉ có thể tiếp tục nghe theo để giữ mạng sao?
Nhưng mà, không cam tâm!
Rõ ràng tên điên này chỉ là một bại tướng dưới tay của cô, dựa vào cái quần què gì mà mỗi lần đều bắtcô phải giả vờ ngoan ngoãn thuận theo trước mặt hắn ta.
Cô cũng không phải là sủng vật anh ta nuôi!
Hạ An Nhiên nhớ đến cái bí mật to lớn cô vừa phát hiện ban nãy.
Thế là một giây sau, ánh mắt Hạ An Nhiên lộ ra tia xảo quyệt, nghiêm túc nói, “ Tôi biết bí mật của anh rồi.”
Lăng Mặc nheo mắt, lạnh nhạt nhấc môi, “ Hứ? Tôi có bí mật gì?”
Hạ An Nhiên cố ý hỏi lại, “ Có phải là anh thích khuôn mặt sưng phù của tôi không?”
Lăng Mặc nghe lời nói của con mèo hoang nhỏ mà không nói lên lời.
Hạ An Nhiên không vòng vo, trực tiếp mở miệng, Anh không thích những cô gái xinh đẹp, mà thích cô gái xấu xí, thẩm mỹ có chút đặc biệt, còn có mở miệngnói chuyện có chút khó nghe... nhưng mà, tôi có thể giữ bí mật giúp anh."
Nơi tiếp, bắt đầu tính toán, muốn bàn điều kiện, “ Có điều, tôi giúp anh giữ bí mật, có phải là anh nên cho tôi ít lợi ích không?”
Lăng Mặc đau đầu vỗ trán, thật sự muốn mở cái não của con mèo hoang ra để nhìn xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu nước ở bên trong, mới có được loại suy nghĩ như này.
Nhất thời bối rối, không ý thức hỏi lại, “ Sao tôi lại không thích cô gái xinh đẹp?”
Hạ An Nhiên kích động nói, Quá rõ ràng còn gì, Tôi trở lên xinh đẹp, anh vô cùng quân tử, còn lúc trước tôi xấu xí, anh cắn tôi, cũng có phản ứng...
Lăng Mặc càng đau đầu.
Anh không muốn ra tay với một con mèo đang bị bệnh, nhưng cô ngược lại nghĩ rằng anh có vấn đề?Nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở khi nghĩ rằng bắt được thỏp của anh, trên trán Lăng Mặc nhất thời u ám.
Anh có nên trói con mèo hoang nhỏ này lại, trực tiếp vút lên cây thì cô mới không nghĩ linh tinh nữa?
Hạ An Nhiên nghĩ rằng, Lăng Mặc đây là không còn thể diện sau khi bị tiết lộ bí mật, nhịn không được an ủi một câu, “ Yên tâm đi, tôi sẽ không kỳ thị gu thẩm mỹ của anh,.... nhưng mà, anh phải cho tôi nhiều lợi ích.”
Vẻ mặt Lăng Mặc từ từ biến đổi.
Khi Hạ An Nhiên cho rằng, có thể yêu cầu tên điên này về sau đối xử công bằng với cô một chút, khách sáo một chút.......
Đột nhiên Lăng Mặc không khách khí duỗi tay ra tóm lấy cảm của cô, lộ ra ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, Cô đã phát hiện ra bí mật của tôi, tôi lại càng không thể dễ dàng mà bỏ qua cho cô!”Ngữ điệu nói chuyện vô cùng u ám, giống như là phát ra từ địa ngục vậy.
Hạ An Nhiên mắt trợn tròn.
Đây với kịch bản mà cô nghĩ ra hoàn toàn không giống nhau.
Theo lẽ thường, lúc này không phải là anh ta nên đưa cho cô lợi ích để giữ bí mật hay sao?
Nhưng mà sao lại cảm thấy, giống như là bị một con sói đói đột nhiên thức tỉnh nhìn trúng vậy?