Vừa rồi ông ấy nói chuyện với Hạ An Nhiên rõ ràng rất ôn hòa điềm đạm, nhưng tại sao lại không có thiện cảm với chị, thậm chí còn yêu cầu Lạc Ngạn sa thải chị?
Lạc Ngạn không ngờ Lạc lão gia lại ra lệnh như vậy, “Chị Hồng đi theo bên cạnh cháu, cũng coi như là tận tâm hết mình."
Lạc lão gia sắc mặt sa sầm xuống "Như thế nào, ngay cả lời của ông nói, cũng không nghe?"
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Chị Hồng "Ngay từ đầu cô đã càu nhàu lẩm bẩm cô gái này không tốt chỗ
này, không tốt chỗ kia. Cô mới chính là tâm không tốt!"
Chị Hồng trở nên sốt ruột, "Lão gia... Những gì tôi
nói là thật! Người phụ nữ này thật sự có tâm địa xấu xa. Ngay từ đầu cô ta đã cố tình tiếp cận Lạc Ngạn..."
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong, liền bị Lạc Ngạn chặn lại.
Ngày thường Lạc Ngạn là người nho nhã, trong mắt
lúc này lóe lên một tia sắc bén, “Câm miệng!"
Chị Hồng sững sờ, “Lạc Ngạn... Tôi đang giúp anh..."
Lạc Ngạn ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Chị
Hồng.
Vốn dĩ, Chị Hồng đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Ngạn, cuối cùng Chị Hồng biết điều im lặng.
Lạc Ngạn sau khi Chị Hồng không nói nữaliền hướng tới Hạ An Nhiên tỏ vẻ xin lỗi, "Là người đại diện của tôi, có một số hiểu lầm với cô, tôi sẽ giải
thích rõ ràng sau."
Sau đó, ánh mắt lại hướng về phía Lạc lão gia, "Là người của cháu, cháu sẽ tự mình xử lí! "
Lạc lão gia khịt mũi,“Nhóc con này, đủ lông đủ cánh rồi phải không?"
Hạ An Nhiên nhìn thấy Lạc lão gia đang định tranh
luận với Lạc Ngạn, đành phải đứng dậy “Giữa tôi và cô ấy có một số hiểu lầm."
Nói xong, cô ấy nhìn Chị Hồng bằng ánh mắt nghiêm túc, “Tuy nhiên, bây giờ tôi sẽ nói lại với cô một lần nữa, và đây sẽ là lần cuối cùng, tôi đã có chồng rồi, vậy cho nên cô có thể yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy Lạc Ngạn! "
Chị Hồng sửng sốt một chút.
Tuy nhiên, trong bầu không khí hiện tại, chị Hồng phải kìm nén cảm xúc mà mỉm cười nhìn Hạ An Nhiên, “Có lẽ lúc trước tôi thật sự đã hiểu lầm, tôi xin lỗi, đó là vấn đề của tôi!"
Hạ An Nhiên nhún vai, "Hi vọng. Sau này sẽ không
có chuyện hiểu lầm như vậy nữa!"
Lại lần nữa ánh mắt hướng về Lạc lão gia, "Tôi còn
có việc phải làm, nên tôi về trước."
Lạc lão gia vô cùng thất vọng khi nghe Hạ An Nhiên nói "Tôi đã có chồng".
Một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, như thế nào đã có chủ?
Tuy nhiên, cho dù không thể làm cháu dâu, ông ấy vẫn muốn cảm ơn, "Sao bây giờ cô lại đi? Tôi còn chưa cảm ơn cổ tử tế ..."
Hạ An Nhiên lắc đầu, "Tôi cái gì cũng không thiếu, không cần đâu! "
Cũng không chờ Lạc lão gia nói vài câu giữ cô ở lại, liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ngay khi cô vừa bước đến cửa phòng, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra ...