Cát Mĩ Lộ nghe thấy lời này, khiến tính khí cô ta dịu đi đôi chút.
Lúc đầu cô ta chính là trợ thủ của Đoạn Thư trong phòng thí nghiệm, thực sự là không thể chịu nổi đối phương.
Đoạn Thư chính là một cực phẩm, chuyện gì cũng phải làm đến trình độ cao nhất.
Tăng ca thức đêm càng là chuyện như cơm bữa!
Càng quan trọng là, loại thuốc bệnh tiểu đường trước đó rõ ràng hiệu quả cũng rất tốt, nhưng anh ta vẫn đang tốn thời gian, bặt bọn họ không ngừng làm lại việc điều chỉnh thành phần thuốc.
Đoạn Thư nhất định muốn tốn thời gian đến 100/100, mới đồng ý kết thúc dự án. Nhưng điều này thật quá lãng phí thời gian.
Hơn nữa, đối với nhân viên nghiên cứu bọn họ mà nói, thời gian chính là vàng bạc.
Vì vậy lúc Cát Trì tìm cô ta mới đặc biệt chủ động rời đi.
Cát Mĩ Lộ nghĩ tới Hạ An Nhiên bây giờ đang trong tay Đoạn Thư, tâm trạng cuối cùng tốt lên không ít, Cũng đúng, sau khi bị Đoạn Thư mài thành chó, xem cô ta còn phách lối như nào.”
Hạ An Nhiên cầm lấy ô mai tự làm chạy về phòng riêng.
Sau khi ngồi xuống, liền thở phì phì nhét một viên ô mai vào miệng.
Mùi vị của ô mai cũng không tệ, Hạ An Nhiên liền một lúc nhét thêm mấy viên, sau đó còn ăn một miếng dựa chuột muối.
Quả nhiên vẫn rất ngon, có thể khiến tâm trạng của tôi vui vẻ.”
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ đem thứ đồ chua đến ghê răng nhét vô miệng, lỗng mày bắt đầu cau chặt lại.
Nhìn có vẻ như Tôn quản gia nói đúng, trước đây ở cô nhi viện con mèo hoang nhỏ chắc chắn không được ăn những món ăn ngon.
Bây giờ ăn những thứ rất buồn nôn này mà cô vẫn có thể ăn ngon được.
Có điều, Lăng Mặc càng quan tâm là, “ Sao thế? Ai chọc tức cô?”.
Hạ An Nhiên vỗ bàn một cái, “ Tôi bị xem là bình hoa bởi vì quan hệ bám váy mới vào được viện nghiên cứu.”
Lăng Mặc thâm trầm nhìn con mèo hoang nhỏ, hỏi ngược lại, “ Lẽ nào không phải?”
Hạ An Nhiên ngày người.
Nghiêm túc xem lại, cô đúng là dựa vào quan hệ bám váy mới vào được viện nghiên cứu.
Có điều, Hạ An Nhiên không thay đổi sắc mặt ngẩng đầu, già mồm át lẽ phải nói, “ Thân là phu nhân đại boss, đến đây đã là nể mặt mũi bọn họ rồi, bọn họ có ý kiến với tôi, cũng phải kìm nén cho tôi!”
Lại nhét một viên ô mai vào miệng, “ Hơn nữa, bọn họ còn không có mắt nói tôi câu dẫn anh! Một cô gái tốt, đáng yêu, thuần khiết như tôi, làm sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy được!"
Lăng Mặc nghe thấy, nhìn con mèo hoang nhỏ đang tức giận một cái, “ Cô có thể thử xem.”
Hạ An Nhiên vốn đang ăn ô mai liền phun ra, anh nói cái gì?".. Anh,
Câu dẫn anh?
Ha ha ha, Cô còn chê mạng của mình chảy không đủ nhanh sao?
Sau khi hai người ăn xong bữa tối liền quay về phòng thí nghiệm.
Lăng Mặc cúi đầu, nhìn đồng hồ một cái, “ Còn cần bao lâu nữa?”
Hạ An Nhiên quét mắt nhìn máy tính giờ trong phòng thí nghiệm một cái, “ Còn 20 phút nữa.”
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của con mèo hoang nhỏ,mở miệng tùy ý hỏi, “Tại sao cô lại chọn ngành này.”
Hạ An Nhiên trả lời một cách đương nhiên, “ Chắc chắn là vì thích rồi.” Ánh mắt phát sáng nhìn Lăng Mặc, “ Anh không cảm thấy việc nghiên cứu ra một loại thuốc mới rất có cảm giác thành tựu sao?”
Cũng giống như ông già năm đó.
Chỉ cần nghiên cứu ra một loại thuốc độc mới, ông liền có thể vui sướng đến muốn lên trời, kéo cũng không kéo xuống được.
Lăng Mặc cau mày, trong lời nói này của con mèo hoang nhỏ có sơ hở, " Cô từng tiếp xúc với cái này trước khi học kỹ thuật dược phẩm?" Nhưng lúc đó cô ở cô nhỉ viện, làm sao có thể tiếp xúc được?
Hạ An Nhiên không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, “Đó là đương nhiên rồi."
Lúc đầu ở bên cạnh ông già, không biết đã nhìn bao lâu, có thể không tiếp xúc sao?
Có điều, có một số chuyện Hạ An Nhiên không thể nói ra.
Nở nụ cười, khuôn mặt nghiêm túc nói, “ Khi làm các thi nghiệm hóa học và sinh học ở trường trung học, cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu a.” Lăng Mặc nhìn dáng vẻ chân thành này của con mèo hoang nhỏ.
Rõ ràng là đang nói dối!