Lăng Mặc là một kẻ điên biến thái, so với cô, anh diễn kịch tốt hơn nhiều! Nếu không phải cô biết rằng anh ấy đang giả vờ "sủng vợ" thì có khi cô đã nảy sinh tình cảm.
Tuy nhiên, điều này không phải là xấu, ít nhất trong tướng lai người đắn ông chó má này sẽ không tấn công cô và làm cô sợ.
Hạ An Nhiên có tâm trạng tốt ngay lập tức.
Vì vậy, khi Lăng Mặc đang xoa bóp cho cô ấy, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào...
Sau khi Lăng Mặc xoa bóp xong, anh có vẻ hơi bất lực khi “em bé” đã ngủ.
Con mèo hoang nhỏ thực sự vô tâm vô tư.
Nhẹ nhàng lật người cô lại và đắp chăn bông lên người cô.
Sau đó, anh cầm điện thoại di động bước ra ngoài ban công, ở ngoài tiếng gió xào xạc, anh bấm một dãy số.
Hôm nay tại sao mà con mèo hoang nhỏ lại đột nhiên tỏ ra vẻ nịnh bợ một cách bất thường?
Trục giác mách bảo rằng điều này có liên quan gì đó đến Lăng lão phu nhân trong tòa nhà chính.
Lăng lão phu nhân nắm quyền lực nhiều năm như vậy, con mèo hoang nhỏ đi tim bà ấy, bà ấy dễ dàng ủy quyền lại như vậy sao?
Phương diện này nếu không có chuyện gì xảy ra, anh không tin.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nghe thấy giọng nói của Lăng lão phu nhân, " Khuya rồi còn đột nhiên tìm bà, có chuyện gì vậy?"
Lăng Mặc đi thẳng vào chủ đề, "Bà nói gì với cô ấy?"
Lăng lão phu nhân dùng một chút, rồi bật cười, "Con nghĩ bà sẽ nói gì với cô ta?"
Lăng Mặc lạnh lùng cảnh cáo, " Lần này Con không quan tâm đến những gì bà nói với cô ấy, nhưng sau này, tốt hơn là bà nền tránh xa cô ấy... Nếu không, con cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu?."
Lăng lão phu nhân nghiến răng: "Con đang uy hiếp bà?"
Lăng Mặc ánh mắt lạnh lùng, "Đừng để cho lời đe dọa trở thành hiện thực."
Lăng lão phu nhân cười ở đầu dây bên kia, " Con đã động lòng với người phụ nữ đó?"
Lăng Mặc nhíu mày im lặng.
Tiếng cười của Lăng lão phu nhân dần trở nên lạnh nhạt, "Làm sao có thể thích một người như cổ ta được? Con đã đưa cô ta lên làm nữ chủ nhân của Lăng gia, bày ra đủ mọi cách đối xử tốt với cô ta, suy cho cũng là muốn biến cô ta thành mục tiêu để người khác tấn công, con không phải thích cô ta, mà là kéo cô ta đến trước mặt như một lá chắn. "1
Lăng lão phu nhân trong giọng nói nở một nụ cười lạnh lùng "Tuy nhiên, bà đặc biệt tò mò, Đại phòng rắp tâm đưa một người phụ nữ đến bên cạnh con, cô ta có thực sự sạch sẽ không? Một người mà ngay cả bà thậm chí còn không điều tra được nhiều thông tin. Con nói xem, cô ta sau lưng con có phải che giấu rất nhiều mối quan hệ? "
Lăng Mặc ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nói: "Những chuyện này không liên quan đến bà, đây là lời cảnh cáo cuối cùng, bà đừng có động tay bừa bãi!"
Nói xong, Lăng Mặc dửng dưng cúp điện thoại,
Hạ An Nhiên, một người ngoài cuộc, có thể đoán ra rằng Lăng lão phu nhân có thể đã sớm biết, người đứng sau mọi chuyện là ai.
Lăng Mặc chẳng lẽ không đoán được sao?
Chỉ là, cho tới bây giờ, bà ấy vẫn muốn cố sức giãy dụa, nói ra mấy lời khiêu khích.
Lăng Mặc trở lại phòng, nhìn“ em bé” đang nằm yên lặng trên giường, bước tới, dùng tay bóp chặt gương mặt của cỗ.
Không ít những thông tin về cô ấy đều bị che giấu đi. Ai cũng không biết, sau lưng cô còn che giấu những gì.
Che giấu thì sao chứ?
Hiện tại anh chỉ muốn trói con mèo hoang nhỏ này lại bên mình, không muốn cô chạy trốn lần nữa!
Hạ An Nhiên dậy sớm vào buổi sáng
Eo cô vẫn còn đau.
Ôm chặt eo, cô khó khăn bước xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay là cháo cá, Hạ An Nhiên nhìn lướt qua, cảm thấy khổ chịu, một chút cũng không muốn ăn.
Hạ An Nhiên khó hiểu, tối hôm qua cô không ăn gì, bụng rõ ràng rất đói, nhưng bây giờ sao lại không có cảm giác thăm ăn?
Càng nghĩ về tối qua, trong lòng càng thấy uất ức.
Sau đó, nhìn thấy Lăng Mặc đang tao nhã ăn sáng, cô tức giận buộc tội than thở, "Anh luôn kiểm soát đồ ăn của tôi, bây giờ do anh mà tôi không thèm ăn nữa rồi, anh phải bồi thường cho tôi!"