' hôm nay cậu không về thăm mẹ sao? Hai người đã lâu không gặp rồi !"
" sẽ về nhưng chưa phải bây giờ !"
" bà ấy làm giỗ cho Thanh Yên cậu cũng không về sao ?"
Hoàng Cảnh ngồi bên cạnh anh hỏi han, đã đưa ra lời khuyên nhưng bạn mình cũng chẳng khá khẩm hơn.Anh không trả lời câu hỏi của bạn mình chỉ im lặng uống cạn ly rượu trên tay.
Dương Thành hướng mắt nhìn ra phía thành phố. Từ trên tầng cao Đế Đô như thu gọn vào trong tầm mắt. Đường phố nhộn nhịp, dòng người cứ nô nức lướt qua khiến gian phòng trở nên yên ắng lạ thường.
'không nói với cậu nữa, tôi phải về công ty đây !"
Hoàng Cảnh thở dài rồi rời đi, anh vẫn đứng đó, thân ảnh cao lớn cô độc đến thương. Dương Thành quay lại nhìn tấm ảnh của cô mỉm cười
' lúc nào cũng tươi thế nhỉ ? Đồ nhẫn tâm !"
Anh giận thật rồi mà chẳng ai dỗ cả. Thẩm Thanh Yên vẫn nở nụ cười rất tươi,tay vẫn cầm bó hoa hướng dương. Hình còn nhưng người thì không ở đây nữa rồi
' lão đại về rồi sao?"
" về rồi !"
Bách Đại phì phèo điếu thuốc phiền muộn hỏi thăm.
Gia Hào bế Lưu Ly trên tay, vuốt ve mái tóc của cô con gái nhỏ rồi nhìn về phía em vợ mình.
chiều qua nhà chính đi, lão phu nhân làm giỗ cho cô ấy !"
"Ừm...
Bách Đại chỉ trả lời chóng vánh rồi dập điếu thuốc bước ra bên ngoài. Bầu không khí chẳng dễ chịu chút nào cả
Ngoài trường bắn tiếng súng vang ầm trời, đám sát thủ thi nhau luyện tập. Bọn họ luôn khắc ghi câu nói của Thẩm Thanh Yên trong đầu
* là người của Thiên Dương bắt buộc phải mạnh *
Nhân Vật Quan Chúng.
Không ai bảo ai, cứ đến ngày này bọn họ sẽ chăm chỉ hơn đôi chút, nhiều năm trôi qua nó đã trở thành thói quen.
Tại Dương gia
Như Lan ngồi trên chiếc xe lăn, dáng vẻ của bà thật khác lạ, chẳng còn hình ảnh chính khách như trước nữa.
Sau khi rời khỏi nhà kho đó, bà luôn tự dằn vặt chính mình tại sao không ở lại cùng cô. Nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã khiến Quen hoàn toàn biến mình trở thành một vị phu nhân của gia tộc quyền quý
Bà gác lại công việc kinh doanh ở nước ngoài, không tham gia vào bất cứ sự kiện nào của hắc đạo
Tính cách cũng trở nên nhu mì,điềm đạm. đôi chân năm đó bị thương nặng không thể cứu chữa, Như Lan chỉ có thể đi chuyển bằng xe lăn
Hướng tâm về với Phật, ngày thường Như Lan chuyên tâm niệm Phật mong ước cầu siêu cho cô con dâu ngoan thảo đã khuất.
' mọi người đến rồi sao? Mau vào bên trong, ta chuẩn bị đồ ăn xong rồi. Đợi nắp cho con bé nén hương đã !"
"vâng"
Bọn họ bước lên tầng cao nhất của căn biệt thự, đầu hành lang là phòng thờ mà Như Lan chuẩn bị cho cô.
Cách bày trí cách điệu, giản dị nhưng đầy sang trọng.
A Thanh tiến đến gần rút nhang châm vào ngọn nến đang cháy, dập tắt lửa cô chia cho mỗi người một nén.
Gương mặt không chút đau buồn, bọn họ nhìn di ảnh Thanh Yên mỉm cười thật tươi phù hộ cho chúng tôi với nhé phu nhân, cả lão đại nữa, anh ấy rất nhớ cô
Rời khỏi phòng thờ, Lưu Ly lon ton chạy lại đòi bế, Gia Hào nhanh tay đón lấy cô con gái bé nhỏ, đầy cưng chiều
" Tiểu Ly, con 3 tuổi rồi còn đòi bế. Vài hôm nữa tới tổ chức với cậu, cậu dạy con chơi vũ khí "
"em đừng nói vớ vẩn, dạy hư con bé !"
A Thanh nhanh chóng cắt lời cậu em ngông cuồng của mình, còn kèm theo một cái liếc mắt đầy thân thương
Chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người, Gia Hào nhấc máy
'Alo.."
" Xin chào, đây có phải số điện thoại của Khương Gia Hào không?"
" phải, là tôi "
Đầu dây bên kia là một người nữ, giọng cô ta khàn khàn như mắc cảm, ấp úng kiêng dè hỏi thăm.
Gia Hào chưa nhận ra là ai nên vẫn bình tĩnh đáp lại. Anh giao lại Lưu Ly cho vợ mình rồi tập trung nghe điện thoại.
" cô là ai ? Sao lại biết được số điện thoại này ?"
Bên kia như căng thẳng, ấp a ấp úng mãi chưa nói thêm được câu nào đã bị hỏi dồn dập
" Anh... Anh ... Có đang ở với ai không? Có thể ra ngoài nói chuyện riêng được không ?"
Cô ta thành khẩn khiến Gia Hào chỉ đành ra hiệu cho mọi người xuống dưới trước còn mình ở lại nói chuyện.
' được rồi, cô có thể nói. Tôi nói trước tôi không có nhiều thời gian"
" tôi...tôi..."
Không biết bọn họ nói gì với nhau nhưng sắc mặt của Gia Hào đã thay đổi, gương mặt bàng hoàng không nói nên lời. Trên mắt còn rơm rớm nước mắt.
Anh ta vội vã rời khỏi nhà chính, chỉ để lại cho A Thanh câu chào tạm biệt rồi nhanh chóng lái xe rời đi
Bọn họ ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không đợi anh về ăn cơm nữa, A Thanh đem con vào rửa tay chân rồi bắt đầu dùng bữa
Mọi người trò chuyện vui vẻ, tâm sự với nhau về những việc đã trải qua.
Tiếng trẻ thơ ríu rít trên bàn ăn khiến người phụ nữ trung niên vơi bớt phần nào nỗi buồn. Lại một cái giỗ nữa Dương Thành không về nhà. Đúng thật rất khó chấp nhận việc người mình yêu đã biến mất theo thời gian mà.