Jason đứng bên cạnh nhíu chặt đôi mày, nghe thấy người bên cạnh nói với ông ta: "Chẳng trách lúc quay show Dương Vũ luôn muốn che lấp ánh sáng của Mạn Nhu."
"Khi nào thì đính hôn?" Mạn Nhu hỏi.
"Sắp tới." Cục diện bây giờ đang rất có lợi với Dương Vũ, đợi đến khi chương trình thực tế có tính quốc tế này được phát sóng, độ nổi tiếng của Dương Vũ sẽ tăng lên đáng kể, cộng thêm diễn xuất của cô trong bộ phim được chấm điểm không tệ, vì vậy cô giành được giải Ảnh hậu chỉ là vấn đề thời gian.
"Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị quà cưới cho hai người." Mạn Nhu cầm ly sâm banh lên, trên mặt nở nụ cười không có vấn đề gì, rất chói mắt.
Dương Vũ buôgn cánh tay của Lạc Phong ra, đi về phía Mạn Nhu: "Tôi biết trong lòng cô rất khó chịu, chỉ cần sau này cô cách xa Lạc Phong một chút."
"Cô nghĩ quá nhiều rồi."
Mạn Nhu không có hứng thú nói chuyện tiép với mấy người bọn họ, nàng bình tĩnh xoay người cùng chị Hy và Tiêu Dĩnh đi ăn thứ gì đó.
Thế nhưng Dương Vũ không có ý định buông tha cho nàng như vậy, sau khi kết thúc bữa tiệc còn ngăn cản Mạn Nhu.
"Bây giờ, cô đang là nghệ sĩ công ty giải trí Huy Hoàng, mà tôi sắp tới sẽ trở thành bà chủ của công ty này, cô đã thua rồi, cô đã thất bại hoàn toàn dưới tay tôi."
"Đừng tiếp tục vọng tưởng những thứ không thuộc về mình nữa, nếu như cô nhận ra vị trí của mình, vậy thì sau này tôi sẽ nói Lạc Phong để cho cô có phim để nhận... Nhưng cô nên nhớ kỹ, cô mãi mãi không thể vượt qua tôi."
"Được rồi, chúng ta đi trước đi, không cần phải lãng phí thời gian với cô ta." Lạc Phong dịu dàng ngọt ngào nhìn Dương Vũ, lúc ngẩng đầu lên nhìn Mạn Nhu, trong mắt đã bắn ra ý lạnh: "Ý của Vũ chính là ý của tôi, sau khi trở về nước, tốt nhất cô nên phối hợp với sự sắp xếp của công ty."
Mạn Nhu lạnh nhạt đáp lại: "Ngoại trừ điều này thì còn việc gì nữa không?"
Mạc dù nàng bình tĩnh nói ra một câu này, nhưng lại làm cho Dương Vũ cảm thấy khó chịu: "Lạc Phong, anh có nghe thấy không, em có lòng tốt khuyên bảo cô ấy, cô ấy còn không biết tốt xấu như vậy!"
Lạc Phong nhìn Mạn Nhu với ý tứ sâu xa khác: "Cô nên tỉnh táo một chút, tôi không thể quay lại ở bên cạnh cô nữa, mặc kệ cô làm ra chuyện gì để thu hút sự chú ý của tôi cũng không được, trong mắt tôi chỉ có một mình Vũ."
Trong cái nhìn của bọn họ, Mạn Nhu chính là đau đến cực hạn cho nên mới không quan tâm đến mọi thứ như vậy, nghe thấy câu nói này của Lạc Phong, Dương Vũ càng thêm đắc ý, cô ta thấy mình đã hoàn toàn đánh bại Mạn Nhu rồi.
"Chị Hy, chúng ta trở về đi, ở đây ồn ào quá."
"Cô!" Lạc Phong siết chặt nắm đấm.
Lạc Uyển Linh gọi anh ta lại: "Thôi đi, Mạn Nhu đã không còn cơ hội rồi, sau khi trở về nước, lại dãy dỗ cô ta thật tốt về quy tắc của giới diễn viên."
"Em đã sắp xếp xong rồi, nếu tin tức này truyền về trong nước, đợi đến khi tiết mục này được phát sóng, Vũ chắc chắn rất nổi tiếng."
Lạc Phong nói, ôm bả vai của Dương Vũ.
Ở ngoài cửa, chị Hy hít sâu một hơi: "Mạn Nhu, suýt chút nữa là chị không nhịn được rồi, bọn họ quá kiêu ngạo, thật sự rất muốn để cho bọn họ biết được chân tướng."
Mạn Nhu đã sớm nhận ra bộ mặt thật của người đàn ông cặn bã kia, nhờ vậy mà chính mình mới có cuộc đời và tình yêu mới, sao có thể theo đuổi anh ta không buông chứ!
Tiêu Dĩnh ở bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
"Vẫn chưa đến lúc." Mạn Nhu bình tĩnh nói, định bước vào xe, bỗng nhiên nhìn thấy Jason dẫn theo hai trợ lý vội vàng đi tới đây.
"Mạn Nhu, đợi một chút." Jason thở hổn hển: "Cũng may đuổi kịp rồi, tôi có một tin tức rất tốt muốn nói với cô, không biết cô có muốn tiếp nhận nó hay không?"
Trợ lý của ông ta đưa cho nàng một bản hợp đồng.
"LKU chính là một thương hiệu xa xỉ có mối quan hệ hợp tác lâu dài với công ty chúng tôi, sau khi bọn họ xem đoạn phim của cô, muốn mời cô làm người phát ngôn cho nhãn túi phiên bản giới giới hạn của quý tiếp theo, trở thành người phát ngôn duy nhất ở châu Á."
Thương hiệu này có một cửa hàng cung cấp đặc biệt ở trong nước, phiên bản giới hạn mỗi năm đều bán sạch trong vòng mấy ngày, hơn nữa giá cả lại rất cao, là thương hiệu mà những người phụ nữ ở tầng lớp thượng lưu yêu thích nhất.
Có thể nhận được sự ưu ái của thương hiệu này, đó chính là một cơ hội tốt đối với Mạn Nhu.
"Tôi vốn định bàn bạc tỉ mỉ với vô trong bữa tiệc, thế nhưng người của giải trí Huy Hoàng... Tôi biết những điều đó là chuyện riêng của cô, hơn nữa cơ hội lần này rất tốt, tôi muốn giới thiệu ký kết đơn độc với các cô, sau đó sẽ thông báo cho bên môi giới công ty."
Mạn Nhu hiểu rất rõ cơ hội lần này hiếm thấy cỡ nào, trong con ngươi của nàng lóe lên tia kích động: "Jason, đây quả thật là một tin tức rất tốt."
"Cô đồng ý tiếp nhận sao?"
"Đương nhiên! Hơn nữa tôi cũng rất chân thành cảm ơn ông, dưới tình huống như thế này ông vẫn bằng lòng giúp đỡ tôi." Mạn Nhu mỉm cười, giơ tay về phía Jason.
"Cô sẽ trở thành Ảnh hậu Kim Vũ một lần nữa, thậm chí sẽ có được vinh quang cao hơn, có thể trợ giúp cho cô đó chính là vinh hạnh của tôi." Jason cười đáp lại.
Chị Hy và Tiêu Dĩnh suýt chút nữa hét toáng lên, lúc Dương Vũ liên tục làm người phát ngôn cho những sản phẩm không được nhập vào lưu truyền trong nước, Mạn Nhu đã đứng trên một bậc thang khác, độ cao của cô không thể so sánh với Dương Vũ kia được.
Đợi sau khi bọn họ biết được tin tức này, chắc chắn sẽ tức giận đến lật bàn: "Tôi sẽ hẹn thời gian với bọn họ."
"Cảm ơn ông."
Jason đưa mắt nhìn xe của Mạn Nhu rời khỏi, cũng may là ông không nghe theo lời Lạc Uyển Linh, nếu không đã bỏ lỡ cơ hội hợp tác với một diễn viên tốt như vậy.
Mạn Nhu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nở một nụ cười thoải mái.
"Lạc Phong đã sắp xếp vé máy bay cho chúng ta vào ngày mai, lần này lại muốn trì hoãn nữa, không biết bọn họ họ có đồng ý hay không?"
"Lạc Uyển Linh muốn để cho Dương Vũ hoạt động ở bên này mấy ngày, muốn quen biết thêm một số nhà sản xuất và đạo diễn, bảo em về nước trước không phải là để mở đường cho Dương Vũ sao, tuyên bố với truyền thông ở trong nước rằng Dương Vũ mới là nữ chính trong việc quay show lần này."
"Vậy..." Tiêu Dĩnh nhìn về phía Mạn Nhu thăm dò ý tứ của nàng.
"Em không đi, Dương Vũ kia sẽ không có cơ hội lăng nhục em một lần nữa, cô ta sẽ rất vui mừng."
Mạn Nhu căn bản không để tâm đến những lời mỉa mai không liên can đó.
"Chị lập tức lùi vé máy bay lại." Chị Hy nói: "Tốt nhất là đợi đến khi chương trình được phát sóng cùng với bọn họ, để xem vẻ mặt tức giận của Dương Vũ sẽ như thế nào, nghĩ đến đó đã cảm thấy rất thoải mái.
"Tiêu Dĩnh, chị đi tìm hiểu rõ thương hiệu LKU này một chút, nếu như muốn hợp tác, em muốn chuẩn bị cho thật tốt."
Lạc Phong vừa đưa Dương Vũ trở về nơi ở, lập tức nhận được điện thoại của chị Hy, tức giận hét lên: "Trong mắt mấy người còn có Tổng giám đốc là tôi không?"
Nhiều lần từ chối sự sắp đặt của công ty, quả thật đã không để anh vào mắt rồi.
"Dù sao thì chúng tôi về nước cũng không có việc gì làm, ở nơi này tự chi tiêu giải sầu, không thành vấn đề đúng không?" Nói xong, chị Hy dứt khoát cúp điện thoại.
Dương Vũ tới gần nhìn tên hiển thị trên màn hình, mỉm cười kéo cánh tay của Lạc Phong: "Thôi được rồi, cô ta đã bị đánh bại dưới tay em, để cô ta ở lại đi, để xem em nhục nhã cô ta thế nào!"
"Lạc Phong... chúng ta đã sắp đính hôn rồi, em không hy vọng anh phiền lòng vì cô ta."
Cô dịu dàng dựa vừa ngực của Lạc Phong: "Em muốn trong lòng anh chỉ có em và con của chúng ta thôi."
Điều Lạc Phong cần chính là một người phụ nữ nghe lời như vậy, anh ta ôm Lạc Phong: "Được." Mặc kệ Mạn Nhu sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh.