"Bởi vì Boss Phong làm người quản lý cho Mạn Nhu của chúng ta nên bọn họ ghen tị đến thế hả?"
"Tui muốn đứng ra giải thích cho Mạn Nhu ghê! Mấy người qua đường với antifan nói chuyện khó nghe cực kỳ, tui đọc mà thấy đau hết cả lòng."
"Ừa, buồn lắm, mình sắp khóc đến nơi rồi."
Mạn Nhu nhìn thấy mọi người ủng hộ và tin tưởng mình như vậy bèn lập tức dùng tài khoản của chị Hy đăng tấm meme ôm ôm, rồi nói: "Mọi người đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Nhóm người hâm mộ của Mạn Nhu vẫn luôn rất đoàn kết, cả nhà thường an ủi lẫn nhau, lúc mới đọc thấy câu này, chẳng ai buồn để ý, sau đó mới có người phát hiện ra.
"Đợi tí, người vừa nói chuyện là trợ lý của Mạn Nhu hả?"
"Ớ, chị Hy, Mạn Nhu sao rồi chị?"
"Cô ấy buồn lắm sao?"
Mạn Nhu nhìn nhìn màn hình, nghiêm túc gõ vài chữ: "Mình ổn lắm, các bạn yên tâm đi."
Câu trả lời của nàng làm cho cả nhóm nhộn nhịp thảo luận, gần như trong khoảnh khắc thôi, bình luận của nàng đã bị tin nhắn của người hâm mộ đẩy cho trôi mất dạng luôn rồi.
"Tui không có nhìn nhầm chớ, cô ấy nói mình rất ổn?"
"Chị Hy ới, chị không sao chứ? Có phải chị lo lắng cho Mạn Nhu quá nên bắt đầu nói linh tinh luôn rồi không?"
Mạn Nhu nhìn mấy mọi người đoán mò tới mò lui, cười cười gõ thêm một câu: "Cám ơn cả nhà luôn tin tưởng và ủng hộ mình, mình có thể cam kết với các bạn một cách rất có trách nhiệm rằng, mình không có thân thiết với Lăng Diệp chút nào hết, công ty cũng đang tích cực giải quyết chuyện này, nếu có người tiếp tục tung tin đồn nhảm, có thể chiến với họ đến cùng!"
"!"
"...................."
"Mạn Nhu, là chị thiệt sao?"
Mạn Nhu trả lời một chữ ừm, sau đó đăng kèm một tấm hình tự sướng.
Có câu nói này của nàng, người hâm mộ lập tức phấn khởi ngay, những người hâm mộ chưa online, không nhìn thấy Mạn Nhu ghé thăm đều được thông báo lại hết, số người trong nhóm chat này tăng lên rất nhanh.
Mạn Nhu sửa lại tên nhóm thành: "Đừng nhẹ tay với bất kỳ ai làm tổn thương mình."
Đây là thái độ của Mạn Nhu, nàng muốn để cho những người hâm mộ yêu quý nàng biết, nàng không hề sợ hãi bất kỳ ai toan tính sau lưng mình, bởi vì trước giờ nàng vốn không ngại báo thù.
Có câu nói này của Mạn Nhu, người hâm mộ đều cảm thấy tự tin tràn trề, bởi vì fan cứng của Mạn Nhu đều biết nàng là người như thế nào, nàng nói có là có, mà nói không, chắc chắn là không.
Hơn nữa ngay từ đầu đã thấy chuyện này có điều khuất tất, Phong Miên là quản lý của Mạn Nhu, mỗi giây mỗi phút đều gần gũi bên cạnh nàng, nếu nàng có người yêu, Phong Miên sẽ không biết hay sao?
Vả lại, chỉ cần Mạn Nhu có mắt nhìn thì sao không thèm Phong Miên mà tiến tới với tên công tử bột Lăng Diệp này dược.
Sau khi Mạn Nhu ghé thăm nhóm chat, tất cả người hâm mộ của nàng đều được đề lên tinh thần, gắn bó keo sơn đoàn kết lại với nhau.
Trong lòng của bọn họ, Mạn Nhu không phải là minh tinh ở nơi chân trời xa xôi nào đó, mà là thần tượng có thể xuất hiện bên cạnh họ bất kỳ lúc nào, có thể gần gũi người mà mình sùng bái đến thế là hồi âm ấm áp nhất với toàn thể ngươi hâm mộ.
Mặc dù trông Mạn Nhu có vẻ rất chi là lạnh lùng, nhưng trái tim của nàng lại rất nóng bỏng.
Nếu như trước đây nàng rất ít khi giao lưu với người hâm mộ, đó là vì nàng cần phải nỗ lực làm mình giỏi giang hơn nữa mới có thể để người hâm mộ được thưởng thức càng nhiều tác phẩm của mình.
Mà bây giờ, địa vị và năng lực của nàng đã đủ để bảo vệ người hâm mộ của mình, nàng muốn nói cho bọn họ biết bản thân mình trân trọng sự ủng hộ của họ đến nhường nào.
Phong Miên lái xe về nhà trong đêm, nhìn thấy phòng làm việc của mình còn sáng đèn, Mạn Nhu cuộn mình trên ghế đọc tin nhắn người hâm mộ gửi cho mình, thỉnh thoảng khóe miệng nàng lại nở rộ lên nụ cười.
Phong Miên bước qua, vòng tay ôm lấy vai nàng: "Có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của em, tốt thật..."
Mạn Nhu tựa mình vào lòng cô, nghiêng đầu hỏi: "Lẽ nào trước đây em không giống vậy hay sao?"
Phong Miên ngập ngừng một chút: "Không phải...Hồi ban đầu em phòng bị, cảnh giác ghê lắm, cứ coi như đã đến với chị rồi, em vẫn thường ép chính mình, bởi vì em đặt ra mục tiêu rõ ràng, nhưng còn bây giờ, em biết có một vài lựa chọn đều là nghe theo ý con tim."
"Chỉ khi em tiếp xúc với thế giới này, tin tưởng người bên cạnh em thì em mới có thể vui vẻ, hạnh phúc."
"Mạn Nhu của bây giờ đang rất cố gắng hòa mình vào thế giới này, cô ấy rất chân thực."
Mạn Nhu bị mấy lời của cô làm cho ngơ ngác, nàng mới ý thức được rằng hóa ra trong khoảng thời gian này bản thân mình có nhiều thay đổi đến như vậy, mà tất cả đều bắt nguồn từ người phụ nữ trước mắt này.
"Tại vì chị mà em mới thay đổi đó, Miên này, sự dịu dàng và chiều chuộng của chị đã làm em thay đổi, làm em đặt niềm tin vào thế giới này, chị đã cho em tận hưởng cảm giác hạnh phúc trước đây chưa từng có." Những giọt nước mắt sóng sánh trong đáy mắt nàng, nàng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc vô vàn.
Phong Miên vươn tay lau đi giọt lệ trên mặt Mạn Nhu rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: "Đừng khóc, có chị ở bên em rồi, dù cho có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa..."
"Những người vu oan giá họa cho em, chị sẽ xử lý hết."
"Đừng sợ, có chị ở bên em rồi."
Trong lòng nàng trào dâng lên cảm giác ấm áp, Mạn Nhu mạnh mẽ gật đầu: "Ừm, em không sợ đâu."
Nàng không cần phải sợ!
"Chị sẽ để bọn người Long Đằng diễn một vở kịch đặc sắc cho em xem, cho em xả cục tức này." Phong Miên thay cái áo khoác, đi vào nhà bếp.
Màn kịch đặc sắc?
Trong lòng Mạn Nhu hiểu rất rõ, Phong Miên làm vậy không chỉ vì trừng phạt Long Đằng...
Vì nàng mà người phụ nữ này treo hình chụp chung của bọn họ lên bảng Hot Search.
Sau bữa cơm tối, Mạn Nhu và Phong Miên xuống lầu đi dạo, Thượng Quan Lệ cũng vừa khéo gọi điện sang.
"Cái tên Lăng Diệp đó muốn làm gì ấy nhỉ? có phải ỷ nhà mình giàu mới quá đáng vậy không! Còn nữa, hồi đó bị Phong Miên ức hiếp lâu quá mới muốn báo thù cậu?"
Mạn Nhu cầm điện thoại, cười cười nói: "Có thể lắm chứ."
Thượng Quan Lệ lắc đầu: "Mình muốn qua đó với cậu ghê, nhưng mà...mình sắp phải đến phim trường quay phim rồi, có thể bọn mình sẽ không gặp nhau trong một khoảng thời gian."
Mạn Nhu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Khi nào cậu đi, cần mình đến tiễn không?"
Thượng Quan Lệ ngẩn ra, cô còn chưa kịp nói chuyện của mình với Rick cho Mạn Nhu biết, mà bây giờ cô đang ở nhà của anh ta rồi, ngày mai đi cũng xuất phát từ nơi này.
Mạn Nhu hỏi vào lúc này, cô không biết phải nói từ đâu.
Đúng vào lúc cô đang chuẩn bị trả lời thì Rick bước vào hỏi: "Dọn đồ xong hết chưa?"
Giọng nói của anh ta cũng vừa khéo lọt đến tai Mạn Nhu ở đầu dây bên kia.
Thượng Quan Lệ vội vã bịt ống nghe lại, cô nháy mắt liên tục với Rick, nhưng Mạn Nhu đã đoán được rồi: "Trợ lý với quản lý của cậu đều là nữ hết, giờ này..."
Thượng Quan Lệ chán nản thở dài: "Chuyện này ấy à..."
Rick vừa nhìn thấy thái độ của cô như vậy là biết ngay người bên kia đầu dây là Mạn Nhu, bởi vì trước giờ Thượng Quan : "Mạn Nhu, ngày mai cô ấy xuất phát, tôi đưa cô ấy ra sân bay."
Mạn Nhu nghe thấy giọng nói của Rick bèn triệt để yên tâm, cho dù bọn họ đến với nhau như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần biết quý trọng đối phương ắt sẽ có kết quả tốt thôi.