Đối với Phong Miên bây giờ, việc quan trọng nhất là phải suy nghĩ cho tình hình sức khoẻ của Mạn Nhu, nhưng lần thăm hỏi lần này không cần thiết phải hoạt động mạnh mà chỉ cần ngồi dậy, nói chuyện một giờ đồng hồ là được, Mạn Nhu chắc chắn có thể làm được.
Để có thể thực hiện buổi phỏng vấn lần này, Mạn Nhu ở nhà chậm rãi thực hiện một vài động tác để phục hồi thân thể.
"Phóng viên đài truyền hình chúng tôi vừa nhận được tin tức mới nhất, ngày thứ hai sau khi bức ảnh ngôi sao điện ảnh nổi tiếng một thời - Trương Y Lâm sử dụng "quy tắc ngầm" với đạo diễn Kỳ Hoà Mỗ bị tung ra, cô đã tự tử ở ngay căn hộ của mình nhưng đã được cấp cứu kịp thời, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng".
"Nhưng có thể khẳng định rằng, cô ấy quả thật có mối quan hệ mập mờ với nhiều vị đạo diễn nổi tiếng."
"Trước mắt, Trương Y Lâm vẫn đang tĩnh dưỡng tại bệnh viện, chúng tôi sẽ tiếp túc chú ý tới tình hình tiếp theo."
Chị Hy uống một ngụm nước, nhìn thấy những tin tức thế này, vô cùng thích thú: "Thế thì đúng rồi, cứ để con bé đó khoa trương nữa đi, sớm muộn cũng có ngày bị báo ứng. Bây giờ cho dù có cứu được nó, nửa đời sau cũng chả có mặt mà gặp người khác nữa đâu."
Mạn Nhu dựa vào ghế sô – pha, lướt hình ảnh trên màn hình điện thoại, cũng không trả lời gì cả nhưng ánh mắt nàng lại loé lên ý nghĩ sâu xa mà chị Hy không nhìn ra được.
Lúc này, chị Hy mới nhìn thấy những bình luận của cộng đồng mạng về việc tự tử lần này của Trương Y Lâm.
"Tôi có một người bạn đang làm thực tập sinh ở Long Đằng, tin tức ở nội bộ công ty bọn họ đã sớm truyền đi khắp nơi, Trương Y Lâm là bị Đại Thiên ép đấy.'
"Mấy hôm trước lúc ở lễ trao giải, Mạn Nhu bị Trương Y Lâm doạ sợ tới nỗi ngã khỏi sân khấu, còn đăng bài thanh minh gì nữa chứ, tôi nghĩ cô ra chắc chắn không dám nhận trách nhiệm!"
"Chả ai ép cô ta làm ra loại chuyện mất mặt đấy cả, là bản thân cô ta không "sạch sẽ" mà thôi."
"Theo tôi thấy á, lần này là có quản lý của Mạn Nhu bảo vệ cho cô ấy, sau này, ở trên mạng xã hội ai dám bắt nạt cô ấy!"
Chị Hy quan sát biểu cảm của Mạn Nhu, thấp giọng nói: "Mạn Nhu, chị nghĩ Phong tổng nói rất đúng, chỉ có làm thế này, mọi người mới hiểu được em không hề dễ bị bắt nạt, hơn nữa, mọi chuyện đều là do Trương Y Lâm cô ta tự mình làm ra mà, chả có ai ép cô ta cả."
"Em hiểu, em cũng không độ lượng đến thế!" Mạn Nhu chớp chớp mắt: "Em cũng đoán được Miên sẽ làm chuyện này."
"A, chị suýt nữa quên mất hai người là một đôi vợ chồng lòng dạ đen tối như nhau!" Chị Hy cho rằng bản thân lo lắng quá nhiều rồi, còn sợ Mạn Nhu sẽ nghĩ Phong Miên ra tay quá ác độc.
Trương Y Lâm đi tới bước này là cô ta tự chọn lấy, không ai ép cả.
Phong Miên chỉ là phơi bày toàn bộ những tài liệu đó đúng thời điểm mà thôi, Mạn Nhu sẽ không thương tiếc cho một người bị danh lợi làm mờ mắt như vậy!
Lúc Trương Y Lâm làm ra những chuyện đó cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần gánh lấy hậu quả.
Nhưng ở trong xã hội này, vĩnh viên không bao giờ có "bức tường" nào có thể lọt gió.
"Được rồi, việc của Trương Y Lâm cũng qua rồi, cô ta có ra làm sao cũng chả liên quan tới chúng ta, em nên dưỡng thân thể cho tốt đi, chị đang mong chờ em có thể tham gia chương trình "Minh tinh tới rồi" đó!"
"Vâng....... Chị đã hẹn Trần Việt tối nay rồi ạ?"
Giai đoạn này, hai người bọn họ dường như mỗi ngày đều ở bên nhau, Mạn Nhu cũng đã quen rồi.
"Em đợi một chút không sao chứ?"
"Chị yên tâm đi, Miên sắp về đến nơi rồi." Mạn Nhu cười cười, nói.
Nàng thực lòng cảm thấy vui cho chị Hy, hy vọng bọn họ sớm thành đôi.
Lúc Phong Miên về tới nhà còn mang theo chút đồ ăn lót dạ mà Mạn Nhu thích ăn nhất, cô bước vào nhà, nhìn thấy Mạn Nhu đang đắp chiếc chăn dầy, bám vào ghế sô – pha, nhẹ nhàng bước qua bước lại, cô khẽ gọi tên nàng.
"Chị về rồi?" Mạn Nhu dụi dụi mắt, dựa vào thành ghế nhìn cô.
"Chị mua một ít đồ ăn lót dạ cho em, ăn chút đi rồi đi ngủ."
"Vâng......" Mạn Nhu khẽ cười.
Cô vừa nhìn Mạn Nhu ăn, vừa xử lý tài liệu mang về từ công ty, đợi Mạn Nhu ăn tương đối rồi mới đưa cho Mạn Nhu những câu hỏi mà tổ chương trình "Minh tinh tới rồi" đề ra: "Em xem xem có gì cần phải điều chỉnh không?"
Bây giờ cô đã là quản lý công khai của Mạn Nhu, đương nhiên phải bảo vệ nàng tốt mới được.
Mạn Nhu nhận lấy, xem được vài câu hỏi liền trau mày, vì những câu hỏi trên giấy không chỉ đề cập tới quan hệ của nàng với Phong Miên, mà còn nhắc tới việc của nhà họ Mạn......
Phong Miên vừa nhìn liền biết Mạn Nhu đang nghĩ gì, cô nói: "Để chị bảo bọn họ điều chỉnh lại!"
Mạn Nhu nghĩ một lát, rồi nắm lấy tay Phong Miên, nàng ngưởng đầu lên nhìn cô nói: "Em không sao cả, chỉ là nhà họ Mạn không thích giới Showbiz này, bọn họ cho rằng làm diễn viên là hèn mọn, thấp kém, là chìm đắm trong trụỵ lạc......"
"Chị sẽ bảo bọn họ sửa lại!"
"Miên, em muốn nói với chị chuyện này." Mạn Nhu kéo tay Miên để cô ngồi xuống cạnh nàng, bọn họ đã là vợ chồng rồi, có những việc, Mạn Nhu cũng muốn nói cho cô nghe, ví dụ như chuyện gia đình nhà nàng.
Phong Miên từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy vẻ do dự ấy của nàng, cô biết được, chuyện nàng chuẩn bị nói vô cùng nặng trĩu, vì thế, cô nhẹ nhàng ngồi xuống đợi nàng mở lời.
"Tổng giám đốc tập đoàn họ Mạn– Mạn Chung Hậu chính là ông nội em, hiện người thừa kế về mặt pháp luật là bố em, Mạn Học Đông, chỉ có điều, mẹ em lại là vợ hai của ông ấy, hơn nữa lúc hai bọn họ quen nhau, vợ cả của bố vẫn chưa mất...... Mẹ em là tiểu tam lên ngôi, từ lúc mẹ được gả vào nhà tới bây giờ, hai người con của bố vẫn luôn coi em là quỷ."
"Bọn họ nghĩ rằng em sẽ cướp tất cả, ở ngôi nhà đó, ngoài ông nội ra thì chẳng ai tôn trọng em cả."
"Em cũng không hy vọng quá nhiều về việc kết thân với bọn họ, người duy nhất không cảm thấy ngượng ngùng chính là ông nội, ông muốn để em thừa kế sự nghiệp gia đình, nhưng em biết là mình không thể làm như thế được, vì vậy em lựa chọn con đường diễn viên."
"Ông nội từ lúc ấy liền bắt đầu ghét em, sau khi em với Lạc Phong ở cùng nhau, ông tuyên bố cắt đứt quan hệ với em, không muốn cuộc sống của em làm ô uế danh tiếng của nhà họ Mạn."
Phong Miên nghe nàng nói những lời này đành ôm chặt lấy nàng.
Không ngờ nhà họ Mạn lại có những tranh chấp nội bộ thế này.
"Vì thế, em không có gia đình...... bọn họ vứt bỏ em, không thừa nhận em?"
"Không, tại sao em lại không có người nhà chứ? Em có chị! Chị sẽ không bao giờ rời bỏ em."
Phong Miên nhìn thấy những giọt nước long lanh ở khoé mắt Mạn Nhu, cô xót xa cho sự kiên cường, nỗ lực của nàng, một mình lăn lộn trong giới Showbiz này, lại còn gặp phải tên đàn ông thối tha Lạc Phong.
"Tất cả những phần liên quan tới nhà họ Mạn đều sẽ được đổi hết, một chữ cũng không để sót."
"Cũng có lúc em nghĩ rằng, em và mẹ rất đáng thương......" Mạn Nhu dựa vào lòng cô, khẽ giọng nói: "Nhưng cũng có lúc em hận bà ấy, nếu bà ấy không ham mê danh vọng thì cuộc đời em cũng không trở nên thế này, nếu không phải vì bà, em cũng sẽ không hận Dương Vũ đến vậy."
"Tại sao không tìm người đàn ông một lòng một dạ với bà được chứ, tại sao lại phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!"
Đây là lần đầu tiên từ sau khi kết hôn nàng nhắc tới chuyện nhà họ Mạn.
Thảo nào lúc nàng xảy ra chuyện, người nhà Mạn không hề đến, đừng nói là giúp đỡ, đến một câu hỏi thăm cũng không có.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, đã gả cho chị rồi thì chính là người của nhà họ Phong, là người nhà của chị."