Khoảng cách từ bốn kilomet đến sáu kilomet nghe có vẻ không dài, nhưng đây là ở một phương diện khác. Đối với người bình thường, dường như không có bất cứ ai có khả năng bắn trúng hồng tâm ở hai khoảng cách ấy. Nếu có, chắc chắn họ đã trải qua một quá trình rèn giũa cực kì gian nan.
Cố Tử ngày trước cũng điên cuồng lao vào mà luyện tập bộ môn này, vì bản thân không có thiên phú nên cô phải mất rất nhiều thời gian để thành thạo. Bốn kilomet, đủ để phá vỡ kỷ lục của căn cứ huấn luyện.
À không, chỉ phá vỡ kỷ lục ở phái nữ. Còn phái nam, không ai khác chính là cái tên họ Phong kia.
Nhưng nói gì thì nói, Phong Dạ vừa bắt đầu đã kéo dài khoảng cách tận hai kilomet như vậy thật sự rất quá đáng. Cô không phải anh ta mà có thiên phú trời sinh. Những gì có được ngày hôm nay, phần lớn đều dựa vào nỗ lực của cô.
"Cô làm sao thế hả? Đến tận bây giờ chỉ trúng được một cái hồng tâm? Cô tốt nghiệp loại xuất sắc bằng cách nào vậy?". Phong Dạ đầy "cay nghiệt" nói.
Cố Tử hừ lạnh:"Kỷ lục của tôi là bốn kilomet, anh vừa bắt đầu đã kéo dài khoảng cách tận hai kilomet thì tôi thế nào mà trong thời gian ngắn có thể thành công hả?".
Phong Dạ nhướn mày:"Vậy kỹ năng mười năm huấn luyện để lập được cái kỷ lục đó của cô đâu? Cô ít nhất cũng phải biết vận dụng để lập kỷ lục mới chứ? Cô nghĩ tôi ngày xưa có thể vừa bắt đầu đã bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách tám kilomet à?".
"Ơ hay nhỉ? Anh lại mang đại ôn thần như anh đi so sánh với sát thủ quèn như tôi? Cân xứng chỗ nào hả?". Cố Tử trợn mắt với con người ngang ngược trước mặt. Phong Dạ cười khẩy, đứng dậy đi tới chỗ Cố Tử, chốc anh chậm rãi lên tiếng:"Đó là sự chênh lệch về đẳng cấp!".
Nghe vậy, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra. Cố Tử mím môi, kéo một độ cong rõ rệt nghiến răng nói:"Vậy sao?". Phong Dạ giật chân mày một cái.
Lập tức Cố Tử vung cú đấm vào vùng bụng của Phong Dạ, với ý định muốn dạy anh một bài học, nhưng xui thế nào lại bị Phong Dạ nhanh chóng bắt được. Anh treo nụ cười sáng chói, mấp máy môi nói:"Tới lượt tôi!". Dứt lời, Phong Dạ liền nhào tới cắn vào cái cổ trắng nõn của Cố Tử.
Tốc độ quá đỗi nhanh nhẹn nên cô chẳng có cách nào phản ứng lại. Đến khi kịp ý thức được, Phong Dạ đã kɧօáϊ chí chạy đi xa.
"Phong Dạ!". Cố Tử oán hận quát lớn. Hai lần, đã hai lần rồi! Cái tên khốn kiếp này đã cắn cô hai lần rồi!
Cô tức tốc đuổi theo, miệng nhỏ không ngừng quát tháo bằng những lời gai góc:"Phong Dạ, nếu để tôi bắt được anh, tôi sẽ xé anh ra thành ba mảnh!". Nhưng đối với Phong Dạ, những lời này chỉ như vài câu nói chọc cười anh thôi. Chúng hoàn toàn không có sức đe doạ tới anh.
Cánh đồng hoa này đặc biệt lớn, chưa bao giờ cô nghĩ nó lớn đến như vậy. Miệt mài đuổi theo Phong Dạ vẫn chưa chạy bao hết diện tích của nó. Bây giờ, cô có chút hận cái đồng hoa này.
"Haha, nhóc con có giỏi thì bắt được tôi đây này. Tới lúc đó, tôi cho cô mặc sức chà đạp!". Phong Dạ kɧօáϊ trá hét lớn.
Cố Tử nghe vậy thì hậm hực một trận, nghiến răng nghiến lợi nói:"Hôm nay tôi mà không giết anh, tôi sẽ mang họ anh!!". Phong Dạ nhe răng cười:"Dù cô không giết được tôi, tôi vẫn cho phép cô mang họ của tôi!".
"Con mẹ nó, họ Phong đáng chết!". Ngay bây giờ, cô thực sự sắp không nhịn nổi nữa. Bị sự giận dữ tác động Cố Tử lập tức thay đổi tốc độ, trở nên nhanh hơn ban đầu. Thoắt cái đã gần đuổi kịp Phong Dạ. Ngoảnh đầu nhìn nữ nhân phía sau, anh cư nhiên lại có phần kinh ngạc. Xem ra, anh đã thật sự chọc giận nhóc con rồi.
Vốn dĩ, chỉ muốn trêu nhóc ấy một chút. Nào ngờ lại thành ra thế này!
Phong Dạ bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía sau. Nhưng vì Cố Tử chạy với vận tốc quá mức nên nhất thời không kịp dừng lại. Cơ thể mảnh khảnh nhào vào lòng Phong Dạ, hai người ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Một cơn gió chợt thổi qua, từng nhánh oải hương mang theo hương thơm nồng nàn bay bổng trong không gian. Mơ hồ lại nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, âm thanh thánh thót của những chú chim rừng đang đậu đâu đó trêи những táng cây rộng lớn đằng kia.
Cách thảm cỏ xanh ươm một khoảng tương đối xa. Phong Dạ nằm trêи nền đất có chút ẩm ướt, cánh tay rắn chắc ôm chằm lấy cô gái nằm phía trêи. Cả hai đều nhắm tịt mắt, nhưng vẫn cảm nhận được có một thứ gì đó mềm mại đang chạm vào cánh môi của mình.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau mở mắt, đập vào đôi đồng tử là hình ảnh của đối phương. Cự li cực kì gần gũi, chóp mũi chạm nhẹ nhàng chạm vào nhau. Mái tóc ngắn của Cố Tử rũ xuống, tựa hồ che đi cảnh tượng môi chạm môi đầy thắm thiết kia. Bất động vài giây, Cố Tử lập tức lấy lại ý thức mà rời khỏi môi Phong Dạ. Mắt cô cả kinh trợn tròn, âm thầm nuốt nước bọt.
Cứ...cứ thế mà hôn ư?
Phong Dạ cũng nhanh chóng hoàn hồn, anh khẽ khàng mím môi, ngây ngây dại dại chớp mắt liên hồi. Chốc, anh mới lưỡng lự lên tiếng:"Tôi, tôi, tôi muốn dừng lại nói chuyện nghiêm túc, nhưng mà, cô, cô chạy nhanh quá nên, nên mới...".
Đến bây giờ, cô đã không thể giữ nổi bình tĩnh, đáy mắt hiện lên chút hoảng loạn. Cố Tử lắp bắp nói:"Vậy, vậy sao anh không, không báo trước?".
Phong Dạ :"Tôi vừa định xoay người nói thì cô đã xông tới rồi!". Lời này, như khơi lại chuyện vừa nãy khiến cả hai ngượng chín mặt.
Cố Tử lúng túng đánh ánh nhìn sang hướng khác:"Chỉ tại anh, đột nhiên tức giận rồi lại cắn tôi. Ức chế từ đầu đến giờ nên tôi mới đuổi đánh anh!". Nếu như không phải tại anh thì chuyện này...đâu có xảy ra!
Tuy cô không quan trọng chuyện mất đi nụ hôn đầu, nhưng bị mất bởi tên này đúng là có chút kì quái. Càng không nghĩ tới sẽ có ngày này.
"Rốt cuộc anh tức giận cái gì vậy hả?". Từ cái đống tin nhắn tối qua, đến chuyện luyện súng hôm nay đều chứng tỏ anh ta đang cực kì tức giận. Nhưng vì chuyện gì?
Suy đi nghĩ lại, cô cũng chẳng làm gì khiến anh ta khó chịu cả. Huống hồ anh ta không phải kiểu người dễ dàng bị tác động như vậy. Chỉ là đột nhiên sau khi gửi tấm ảnh kia cho cô, thì Phong Dạ liền giở chứng cáu gắt. Cô dành cả buổi để suy luận ra mọi cách thức có thể chọc anh ta tức giận, nhưng đến cuối đều cảm thấy không hợp lí.
Chắc không phải vì chuyện cô mặc chiếc váy đó chứ...
Làm sao có thể?
Bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu cùng âm thanh róc rách của con suối gần đó. Tưởng chừng Phong Dạ sẽ không trả lời, nhưng chốc anh đã lên tiếng:"Sau này, cô đừng ăn mặc như thế nữa!". Lập tức, Cố Tử mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt đang rơi vào trạng thái sốc cảm xúc.
K-không, không phải chứ? Là...thật sao?
"Tuy không biết vì sao đêm qua cô lại đồng ý với Cố Hạ mặc loại đồ đó, nhưng sau này...đừng như thế nữa!". Phong Dạ càng nói càng nhỏ giọng, có thể nhìn ra trong anh có chút e dè.
Cố Tử chớp mắt liên hồi, đầu óc ʍôиɠ lung một trận. Hai tai ong ong, môi mím chặt như thể không tin vào những lời mà bản thân vừa nghe được. Phong Dạ sao có thể tức giận vì cô mặc chiếc váy đó chứ? Dẫu sao...cô mới là người chịu thiệt, thế, vì cái gì?
Đừng nói là...
Ý nghĩ này vừa loé lên đã bị Cố Tử thẳng thừng dập tắt. Cô hoàn toàn không tin Phong Dạ lại có loại tình cảm đó với cô. Càng chưa nói tới con người như anh ta làm sao dễ dàng va vào tình yêu được.
"Vì sao?". Cố Tử rũ mi, che đi sự khác lạ ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt. Phong Dạ cố gắng kìm nén cảm xúc, ép trái tim bình ổn lại nhịp đập. Anh khó khăn nói:"Không biết...".
Câu trả lời này rốt cuộc có ý gì?
Người vô cớ tức giận là anh, người làm khó tôi từ sáng đến tận bây giờ cũng là anh. Thế bây giờ anh lại bảo không biết?
Phong Dạ:"Tóm lại sau này cô đừng ăn mặc như thế nữa. Tôi, tôi chỉ có thể nói thế thôi!". Có vài lời vẫn không nên nói thì hơn...
"Tôi biết rồi!". Tôi không có ngốc đến mức bị đám người Cố Hạ dụ dỗ thêm lần nào nữa đâu. À mà...sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời anh ta thế nhỉ?
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút không đúng. Không phải, là tư thế...
Cố Tử điêu đứng, lúc này mới để ý rằng giữa cô và Phong Dạ đang cực kì thân mật. Nhìn gương mặt yêu nghiệt phóng đại trước mắt, Cố Tử hít một ngụm khí lạnh. Ngay tức khắc, cô bật người thoát khỏi vòng tay Phong Dạ. Cố Tử đứng dậy, phủi đất cát trêи người xuống. Vẻ mặt mang theo chút lúng túng.
Trong lồng ngực trống rỗng, Phong Dạ cố nén hụt hẫng mà đứng lên. Anh gãi gãi đầu nói:"...Tiếp tục huấn luyện thôi!". Nói rồi, anh liền rời đi trở lại nơi tập súng khi nãy. Từng bước từng bước lộ rõ sự bối rối.
Bài huấn luyện lại được bắt đầu, khoảng cách sáu kilomet đã rút ngắn lại còn 4,5 kilomet. Cố Tử thuần thục thay băng đạn vào súng, rồi đứng vào tư thế ngắm bắn đúng chuẩn. Phát súng ban đầu cô chỉ đạt được 5 điểm, nhưng sau đó đã thành công nâng lên 8 điểm.
Hơn hai giờ trôi qua, Cố Tử vẫn miệt mài cầm chặt cây súng trong tay. Mồ hôi lấm tấm trêи vầng trán, đôi mắt híp lại nhìn về phía tấm bia đằng xa tít.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!". Tiếng súng nổ ra trong không gian yên ắng. Cố Tử nghi hoặc đánh ánh mắt sang Phong Dạ. Chỉ thấy anh hạ ống nhòm xuống, rồi lại nhếch môi nhẹ nhàng nói:"Tốt lắm!".
Nghe vậy, Cố Tử thở phào. Cuối cùng sau hơn hai giờ luyện tập, cô cũng đã hoàn thành bài huấn luyện, xác lập kỉ lục mới cho bản thân. Đối với bộ môn này, cô có thực lực tương đối tốt kèm theo kinh nghiệm khi còn ở căn cứ Nam Mỹ, bỏ ra hai giờ luyện tập là đã quá xuất sắc rồi.
"Mà này, ở căn cứ huấn luyện bây giờ ai cũng tệ như cô sao? Mất tận hai giờ để nâng từ 4km đến 6km?". Phong Dạ treo bộ mặt gợi đòn, khó hiểu hỏi cô.
Cố Tử sa sầm mặt, nghiến răng trừng mắt nói:"Đúng thế, không phải ai cũng giống loài quái vật như anh cả. Chúng tôi đều vô dụng, tệ hại thế đấy!".
Phong Dạ bĩu môi, u uất đáp:"Tức giận thế làm gì? Tôi chỉ thắc mắc tí xíu thôi. Nhưng mà, với thực lực của cô, sao có thể chạy trốn Hàn Mãnh để tới được đây vậy?". Không có bị hắn đập chết ngay tại chỗ à?
"Tôi có thể không giỏi đánh nhau, nhưng đua xe thì tôi ăn đứt cả họ nhà anh nhé!". Cố Tử hậm hực, cắn răng lên tiếng. Lúc ấy, chiếc taxi tuy có phần tồi tàn nhưng với tay lái của cô vẫn đủ khả năng chạy trốn Hàn Mãnh.
"Vậy nếu khi chạy vào rừng cô không gặp được tôi thì sao?". Phong Dạ khoanh tay, âm trầm nhìn cô.
Cố Tử nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì nói:"Thì đồng vu quy tận với hắn!". Nói rồi, cô lắc lắc cổ tay trước mặt anh.
Thời điểm đó, chiếc vòng này có thể xem như một quả bom hẹn giờ. Cô chỉ cần giữ chặt Hàn Mãnh, rồi kϊƈɦ hoạt chế độ tự hủy của nó. Sau ba mươi giây thì cô và hắn đã có thể lên thiên đàng rồi.
Nếu như cô đã không thể sống sót trở về tổ chức, thì ít nhất cũng phải giúp lão đại chặt đứt một cánh tay đắc lực của Dịch Dã. Đề phòng sau này, hắn ta sẽ gây khó khăn cho Hắc Điêu. Coi như trước khi chết, cô lập một công lao khá lớn đi.
Mãi lo nghĩ nên Cố Tử không để ý ánh mắt Phong Dạ đã ôn nhu vài phần. Bất tri bất giác, anh đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm ấm khẽ khàng vang lên:"Cô chịu khổ rồi...".
Ngày hôm nay, cô cùng Cố Hạ, Trịnh Tử Nhiên và hai vị sư huynh sẽ đến công viên chơi bóng rổ. Mặc dù bên trong đại trạch có hẳn một sân bóng, nhưng họ lại muốn ra ngoài sẵn tiện cùng nhau đi ăn thịt nướng.
Tổ chức của cô đặc biệt ưa chuộng môn thể thao này, cho nên thỉnh thoảng sẽ có vào trận thi đấu diễn ra. Các thành viên trong tổ chức đa số đều là đại thần vì thế mỗi đợt thi đấu luôn khó phân cao thấp.
Cô từ khi gia nhập tổ chức, đã bắt đầu học loại thể thao này ở căn cứ huấn luyện. Và cô đã bắt đầu có phần yêu thích nó. Nhờ lợi thế chiều cao, sự nhạy bén sẵn có cô dễ dàng trở thành một trong bảy bậc thầy bóng rổ của Hắc Điêu. Ngoài cô, còn có Cố Hạ và Đường Hạo là hai trong sáu người còn lại. Bóng rổ có thể coi là một môn thể thao truyền thống của tổ chức, những người dưới trướng Hắc Điêu đều thông thạo nó. Duy chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Đại ôn thần Phong Dạ.
Chuyện này cô chỉ vô tình biết được khi rủ anh ta chơi bóng rổ. Ban đầu, Phong Dạ một mực từ chối nhưng sau khi bị cô khiêu khích thì liền đồng ý. Đến khi chứng kiến tài nghệ của Phong Dạ, cô thực sự không còn lời nào để diễn tả.
Nếu bảo Phong Dạ có thân thủ tỷ lệ nghịch với khả năng chơi bóng thì không có gì quá đáng cả.
Anh ta chính là tệ như thế!
"Bây giờ có năm người, chúng ta chia đội thế nào đây?". Đường Hạo một thân đồng phục bóng rổ màu cam sặc sỡ, hai tay chống eo nhìn bọn cô hỏi.
Trịnh Tử Nhiên ngậm kẹo ʍút̼, lắc ngón tay:"Em không chơi đâu, em còn phải giải quyết xong quyển tiểu thuyết này đã!". Nghe vậy, cô mới chú ý quyển sách bìa đỏ mà Trịnh Tử Nhiên đang ôm trong lòng.
Đường Hạo:"Vậy được rồi, chúng ta chia hai đội. Một đội nam, một đội nữ, thế nào?".
Cố Hạ nhún vai:"OK! Đội nào thua thì chầu thịt nướng hôm nay sẽ do đội đó lo liệu!". Đường Hạo gật đầu:"Thành giao!".
Sắp xếp đội hình như thế cũng không có gì là không công bằng. Cô và Cố Hạ đều là cao thủ nằm trong top 7, còn bên kia Kiến Lâm đối với bóng rổ chỉ xem như chơi khá tốt. Cho nên Đường Hạo chia đội như vậy đã là quá nhượng bộ cho bọn cô rồi.
Trận đấu bắt đầu, quả bóng đang nằm trong tay Cố Hạ. Chị ta đối mặt với Đường Hạo, nhếch môi khiêu khích:"Đường Hạo, lần này chị đây sẽ cho cậu tâm phục khẩu phục!".
Đường Hạo:"Vậy anh đây đợi cậu!". Cố Hạ và Đường Hạo đích xác là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhiều lần thi đấu, vẫn không phân thắng bại, người trong tổ chức dần dần không còn một ai đoán nổi ai sẽ là người thắng.
Quả bóng tròn trịa nhanh chóng được Cố Hạ truyền sang cho cô, đối với Kiến Lâm cô không cần mất quá nhiều sức:"Kiến sư huynh, thất lễ rồi!". Lập tức, quả bóng đã lọt thỏm vào rổ.
END.