Cơ thể của Lương Tấn căng chặt.
“Hả? Cơ trưởng Lương?” Vưu Châu Châu dán môi lên tai anh, nhẹ nhàng hỏi.
Cô đây là đang cố ý trêu ghẹo anh.
Lương Tấn nhắm mắt, cô cũng không nói gì nữa, nhưng đôi môi vẫn chậm rãi mơn trớn trên vành tai anh, làm trái tim anh như sôi trào. Tay anh nắm chặt lại thành quyền, động tác của cô vẫn không dừng lại. Anh khép sách, mạnh mẽ xách cô từ đằng sau sô pha lên phía trước, khóa cô ngồi chặt trên đùi anh.
“Muốn.” Anh nói.
Vưu Châu Châu cong môi, nhìn anh cười.
Lương Tấn hạ giọng: “Bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
Vưu Châu Châu cởi hết những nút áo còn lại của anh ra, bắt đầu hôn từ môi anh, dần dần đi xuống.
Càng hôn, hạ thể của anh càng căng chặt. Anh cầm lòng không được, tay đang đặt ở eo cô cũng bắt đầu dời xuống.
Sau đó, hai thân thể trên sô pha quấn lấy nhau. Lương Tấn không muốn lát nữa hai người bị rớt khỏi ghế, thế nên ôm Vưu Châu Châu đi về phía phòng ngủ. Vưu Châu Châu đang treo trên người Lương Tấn vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
“Cơ trưởng Lương, nghĩ một đằng nói một nẻo … Hóa ra anh lại là người như vậy…” Vưu Châu Châu nói đứt quãng.
Lương Tấn không nói, cứ đi. Cuối cùng đi tới phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, thân mình áp xuống, còn kéo chăn che lên người cả hai.
Cuối cùng, Vưu Châu Châu từ trong lòng ngực Lương Tấn ngẩng đầu, cười rộ lên, “Cơ trưởng Lương đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà, không, là hư hỏng, cơ trưởng Lương đúng là người hư hỏng.”
Lương Tấn đem đầu cô ấn vào giữa ngực, giống như muốn cô đừng nói nữa. Anh cười nói: “Trước kia anh cũng không biết.”
“Không ngờ là anh cũng hư hỏng như vậy sao?” Vưu Châu Châu bị anh ấn vào trong ngực, vẫn cố chấp muốn nói, có điều giọng thì ồm ồm nhỏ xíu.
Tay Lương Tấn nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh của cô, “Đừng nói từ đó nữa.”
Vưu Châu Châu nằm trong lồng ngực anh cười.
*
Sau khi Tống Thừa Lâm lên làm của đội bay thứ năm, anh ta còn bận rộn hơn trước kia rất nhiều, phải viết báo cáo này, phải xem báo cáo nọ, phải tham gia đủ loại hội nghị.
Sau khi Tống Thừa Lâm bay xong thì phải đi tham gia một hội nghị an toàn khi bay, sau đó mới rảnh rỗi được tí. Anh ta đem hai chân gác lên bàn làm việc, muốn ngủ một giấc thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, anh ta không kiên nhẫn lên tiếng “Vào đi”.
Lý Sơ Nhất cũng vừa bay xong, cầm một bản báo cáo trên tay, đưa cho Tống Thừa Lâm.
Lại có báo cáo? Tống Thừa Lâm nhíu mày, kêu Lý Sơ Nhất đọc cho anh ta nghe.
Trong lòng Lý Sơ Nhất mắng Tống Thừa Lâm mấy trăm lần, bắt đầu đọc báo cáo. Đọc đọc, đọc tới nỗi Tống Thừa Lâm lăn ra ngủ, sau đó trở mình, khiến ghế dựa đung đưa, lam anh ta bật tỉnh.
“ Cậu còn chưa đọc xong à?” Tống Thừa Lâm nhìn Lý Sơ Nhất, hỏi.
Lý Sơ Nhất nói: “Còn ba trang.”
Tống thừa lâm hỏi: “Anh hai của tôi ơi, báo cáo của cậu viết bao nhiêu trang vậy hả?”
“Mười trang.”
“Mười trang?” Tống Thừa Tâm trừng to hai mắt, “Chỉ báo cáo tổng kết thôi mà cậu có thể viết tới mười trang ư? Quá khủng!”
Lý Sơ Nhất nhìn Tống thừa lâm, “Cần đọc tiếp không?”
“Đừng đọc nữa. Báo cáo của cậu viết rất khá!” Tống Thừa Lâm cười nói, “Lần mở họp này là về vấn đề an toàn của phi hành đoàn. Cậu viết một báo cáo khoảng năm trang đi, cứ viết về cái gì liên quan tới vấn đề an toàn ấy.”
Lý Sơ Nhất nhíu mày, “Đội trưởng Tống, việc này là việc của anh mà.”
Tống Thừa Lâm nói: “Bây giờ anh giao công việc viết báo cáo cho cậu.”
Lý Sơ Nhất mới tấn chức lên cơ trưởng, cũng biết Tống Thừa Lâm có hậu đài, trong lòng thầm chửi “Má nó”, cuối cùng vẫn không cự tuyệt.
Sau khi Lý Sơ Nhất rời khỏi, Tống Thừa Lâm thở ra một hơi, rồi đến bộ phận bay tìm chủ nhiệm Tần.
“Chức đội trưởng này mệt quá đi mất, nhiều việc quá!” Tống Thừa Lâm nói với chủ nhiệm Tần.
Chủ nhiệm Tần nói: “Đây là việc của một đội trưởng.”
“Em không muốn làm đội trưởng nữa!” Tống Thừa Lâm oán trách.
“Không muốn làm?”
“Ít nhất thì đừng giao nhiều việc như thế.”
“Tôi cũng đã cố gắng rồi.” Tần chủ nhiệm thầm trừng anh ta trong lòng, trên mặt thì vẫn cười nói.
Ngày hôm sau, Tống Thừa Lâm có chuyến bay, hai ngày sau mới trở về địa điểm xuất phát, tới phòng họp dự cuộc họp, chủ đề đánh giá của công ty với phi công. Chủ yếu là mấy cơ phó.
Tống Thừa Lâm ngủ suốt cuộc họp. Sau khi tan họp, anh ta cầm mấy bài đánh giá trở về văn phòng. Trong lúc vô tình anh ta nhìn thấy một cái tên —— Triệu Huân.
Không phải Triệu Huân trước kia thường xuyên phối hợp bay với Lý Sơ Nhất sao? Hình như là cơ phó hai thì phải? Tống Thừa Lâm nhớ tới việc này, mở ra báo cáo đánh giá về phi công kia. Trên đó viết vài chữ “Đã đánh giá”, mà Triệu Huân là cơ phó chung thân.
Tống Thừa Lâm nhíu mi, cơ phó chung thân có nghĩa là cả đời chỉ có thể làm cơ phó, không thể tấn chức lên cơ trưởng. Anh ta kêu Lý Sơ Nhất tới, hỏi: “Cậu rất thân với cơ phó Triệu à?”
Lý Sơ Nhất gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi rất thân.”
“Tôi đi hỏi cấp trên đánh giá thế nào một lát.” Tống Thừa Lâm nói một câu.
Cuối cùng Tống Thừa Lâm đã tranh thủ được cơ hội cho Triệu Huân được đánh giá lại một lần nữa, có điều, Trường Cát quy định là phải đợi tới năm sau mới có thể đánh giá lại. Nhưng mặc kệ thế nào, Triệu Huân cũng rất cảm kích Tống Thừa Lâm, Lý Sơ Nhất cũng rất kinh ngạc với hành động lần này của Tống Thừa Lâm.
*
Lúc Vưu Châu Châu đi dạo phố ở thương trường thì gặp phải Minh Ngọc.
Minh Ngọc gọi Vưu Châu Châu lại, hỏi cô có thể ngồi xuống nói chuyện một lát hay không.
Vưu Châu Châu từ chối. Minh Ngọc lại nói: “Là về Lương Tấn.”
Cô xách túi mua hàng tiếp tục đi về phía trước. Chuyện của Lương Tấn cô không nhất thiết phải nghe từ miệng của Minh Ngọc.
Minh Ngọc thấy Vưu Châu Châu thờ ơ, nói với về phía Vưu Châu Châu: “Đổng Tĩnh Nhã nghỉ phép, tới Bắc thành.”
Vưu Châu Châu dừng bước, xoay người nhìn Minh Ngọc, “Đổng Tĩnh Nhã? Là ai?”
Minh Ngọc tò mò hỏi: “Lương Tấn không nói với cô à?”
“Đổng Tĩnh Nhã là ai?” Vưu Châu Châu lại hỏi.
Minh Ngọc nói: “Là một nữ không quân. Mấy hôm trước cô ấy gọi điện cho anh trai tôi, tôi cũng là nghe anh trai nói mới biết. Có điều, quan hệ giữa cô ta và Lương Tấn, cô vẫn nên tự mình hỏi thẳng Lương Tấn đi quá, cô ấy và Lương Tấn có quan hệ gì với nhau, thì cô vẫn nên tự mình đi hỏi một anh ấy đi.”
Vưu Châu Châu rũ mắt.
Dạo phố xong, Vưu Châu Châu quyết định đi tới tòa nhà chính của hãng hàng không Trường Cát, vì Lương Tấn nói với cô hôm nay anh ở công ty.
“Cơ trưởng Lương, em tới công ty tìm anh.” Cô gọi điện thoại cho anh.
Lương Tấn đang cầm tư liệu cho chuyến bay, nói: “Được.”
“Nhất định phải chờ em đó!” Vưu Châu Châu nói.
“Ừm.”
Vưu Châu Châu cúp máy.
Màn hình điện thoại vừa mới tối đi lại sáng lên, có ai gọi tới, là số lạ, Lương Tấn bắt máy. Anh nhàn nhạt “A lô” một tiếng.
“Lương Tấn.”
Ân thanh phát ra từ điện thoại khiến anh sửng sốt hồi lâu. Sau một lúc lâu, anh không xác định, hỏi: “Cô là… Đổng Tĩnh Nhã?”
“Là tôi.”
*
Lúc Vưu Châu Châu tới hãng hàng không Trường Cát thì nhận được tin nhắn của Lương Tấn: Có việc gấp nên rời công ty trước, chờ anh trở lại.
Vưu Châu Châu nhíu mày.
Cô đi vào phòng nghỉ của hãng hàng không Trường Cát chờ Lương Tấn.
Vưu Châu Châu nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy ngày nay tuyết vẫn rơi liên tục. Cô lẳng lặng nhìn tuyết rơi kiên nhẫn chờ. Đợi nửa tiếng, đằng sau mới có tiếng bước chân vang lên.
Cô quay đầu nhìn lại, một bó hoa bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Là Tống Thừa Lâm, anh ta đang cầm một bó hoa hồng đỏ đưa tới trước mặt cô.
Không phải Lương Tấn.