Chap 1:
Tôi là Bảo Phong, mọi người gọi tôi là Phong Nhĩ, có nghĩa là "gió tai". Năm nay tôi 23t, đang làm cho một công ty phần mềm của Mỹ, nhưng tôi ở Việt Nam, đó là lý do mà tôi đang viết... Tiếng Việt, à há.
Như mọi thằng con trai khác, tôi cũng có những sở thích của riêng mình, ồ xin lỗi, thật ra thì ai mà chẳng có sở thích. Tôi thích chơi game, bất kể game gì, nhưng hiện tại thì tôi đang chơi Fifa Online 3, LOL và:
- Ái da, đau tao, con khỉ này, mày điên à?
- Tóc đẹp dữ ta, Sơn Tùng luôn?
Cái con quỷ nhỏ đang nắm tóc tôi giật lên giật xuống là con em gái trời đánh của tôi, nó tên là Bảo Trân. Con em tôi cũng thuộc dạng trắng trẻo xinh xắn, mỗi tội hơi bị lỳ. Như mọi cặp anh trai - em gái khác, nó với tôi như nước với lửa, tối ngày chỉ có cãi nhau. Con em tôi năm nay 16t, 2 năm nữa là nó thi đại học, nó thích thi vào nhạc viện mặc dù nó hát rất dở và cóc biết chơi một cái nhạc cụ nào. Nhưng cũng may là nó thích học nhạc viện, chính vì thế tôi mới có chuyện kể cho các bạn nghe đây.
Chuyện là hôm nay tôi mới cắt quả đầu mới, quả đầu của GD idol trong MV Sober, mỗi tội là tôi chỉ dám nhuộm quả đầu nâu đỏ chứ không đỏ chót như anh Long, nhưng tính ra cũng chất lắm:
- Cái loại Team Hàng Không như mày thì lúc nào chả nghĩ Tùng của mày nhất, tao mà thèm bắt chước thằng đó á, quên đi?
- Làm gì mà nóng thế, tôi có bảo gì đâu, tôi biết ông thích GD mà, nhưng mà công nhận hai cắt tóc mới đẹp ghê, hì hì.
Tôi nheo mắt:
- Thích gì nói luôn đi!
- Hai!
- Cái gì?
- Lát mang hộ em cây Piano vào đây nhá?
Tôi cốc đầu con bé:
- Mày nghĩ tao là siêu nhân à mà mang được cả cây đàn tổ bố thế, mà mày định làm cái trò mèo gì?
Bé Trân đan hai tay vào nhau, lí nhí:
- Thì... em học đàn chứ làm gì...
- Mày? Học đàn á? Ahahahahahahahaha...
Một trận cười sặc nước mắt nước mũi của tôi khi nhóc Trân đề cập đến chuyện học đàn, từ trước giờ tôi nghĩ là nó thích làm ca sĩ cơ, học đàn làm gì không biết:
- Cười con khỉ ấy, có giúp không, không tôi nói ba mẹ ông không chở tôi đi học!
- Á, mày dọa tao á? Được, vì tao là Nhiếp Phong đại hiệp, tao sẽ giúp mày... Mà ai dạy cho mày, mẹ à?
- Ông dở hơi, mẹ thì việc gì phải mang đàn vào đây. Có cô giáo đến dạy.
- Lại bà già nào nữa đây?
Bé Trân phản pháo:
- Không phải! Tôi nói cho ông nghe, cô giáo xinh lắm, ông chỉ có mê thôi.
- Thiệt không?
- Tôi sáng mắt
- Chứ sao, 7h cô đến, thôi hai mang đàn vào với em đi, nha?
Vì cô giáo dạy đàn của bé Trân, lâu lâu, à không, tôi lúc nào cũng là người anh trai tốt cả, tôi là Nhiếp Phong... đại:
- Ặc ặc, nặng quá, cái con khỉ kia, hộ tao... ặc...
Sau 10p vất vả, tôi với bé Trân cũng hốt được cái của nợ này vào phòng. Nhà tôi thì cũng thuộc dạng có của ăn của để, phòng ốc rộng rãi, cây đàn Piano của nhà tôi là loại đàn cỡ bé, không phải loại để biểu diễn trên TV. Ở nhà thì mẹ tôi là người chơi giỏi nhất vì ngày trẻ bà cũng là một nghệ sĩ Piano, nhưng bây giờ thì mẹ lại không dạy nổi cho con bé Trân vì nó sợ mẹ nên không thoải mái khi học. Tôi thì cũng biết sơ sơ cơ mà dạy thì chưa đủ. Nhưng tóm lại thì lỗi vẫn là do cái con khỉ kia, học hành chả ra làm sao, hứ.
Tranh thủ lúc chưa đến giờ, tôi ngồi chơi vài ván Fifa cho đỡ nghiện. Hai anh em tôi đều học và chơi ở phòng này vì nó khá rộng rãi, tôi cũng xếp thêm cái giường để lâu lâu lười thì ngủ luôn tại chỗ.
Đúng 7h, tôi giật bắn người khi con bé Trân tát tôi một cái vào đầu đau điếng:
- Ra chỗ khác chơi đi hai để em học!
Tôi bặm môi trợn mắt khi gói cầu thủ cao cấp của tôi mở ra Akinfenwa, một cầu thủ vừa béo vừa lùn:
- Khoonggg, chả lẽ bây giờ tao lại cho cái ghế này lên đầu mày hay sao cái con nhãi này?
Tôi giơ caí ghế lên toan hù dọa thì... ở ngoài cửa phòng, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang rón rén bước vào, cô gái đang mang một tập nhạc, vậy nên tôi cam đoan đó chính là cô giáo của nhóc Trân. Ôi, con gái nhà ai mà xinh thế, da trắng, mũi cao, môi đỏ, cười duyên. Tôi như bất động trong khoảng 10s đồng hồ cho đến khi cô nàng cất tiếng:
- Chào em, chị tên Linh, năm nay chị 26t, chị sẽ dạy đàn cho bé Trân.
Ôi! Gái Hà Nội, giọng đáng yêu thế trời ôi, tôi chết mất, lại còn cười nữa, trời đất ơi:
- Em chào chị Lưn, em tên Phong, gọi em là Nhiếp Phong cũng được, hehe.
- Linh chứ khong phải Lưn nghen - cô nàng cười
- Trân lấy nước cho cô giáo đi, nhìn cái gì, đi nhanh, đi!
Bé Trân bĩu môi rồi chạy đi lấy nước. Lúc này trong chỉ còn tôi và chị Linh, tính tôi từ nhỏ giờ rất dạn, vậy nên tôi chả bao giờ ngại với con gái cả, kể cho là lần đầu gặp:
- Chị Linh ngồi đi, em biết em đẹp trai mà, nhìn vừa thôi!
Linh ngơ ngác rồi cười mỉm, e thẹn ngồi xuống, hình như cô nàng vẫn còn ngại, vậy mà ban nãy chỉnh tôi như thật, haiz:
- Cám ơn em. À này Phong, cho chị hỏi chút?
- Sao ạ?
- Chị nghe mẹ em bảo mẹ em là nghệ sĩ Piano sao không dạy cho bé Trân mà lại thuê chị?
- Biết tại sao không? Tại chị Lưn xinh nên mẹ em nhờ chị đấy
- tôi cười xảo trá khiến chị Linh đỏ mặt
Trong khi chị Linh đang bối rối không biết đối đáp thế nào thì bé Trân từ ngoài bước vào với hai cốc nước cam, tại sao lại là hai:
- Chị Linh uống nước đi, em vừa pha đó!
- Cám ơn Trân, chị xin
- chị Linh cười, xinh lắm luôn.
Tôi chen ngang, mắt vẫn không rời chị Linh:
- Của anh đâu con kia? - Anh có học đâu mà đòi, tự pha lấy đi... À thôi, hai ra ngoài đi, hai cứ nhìn chị Linh chằm chằm vậy sao chị Linh dạy em được.
Dù con nhóc nói đúng, tôi mà cứ nhìn thế này không khéo hôm nay là bữa đầu tiên cũng như bữa cuối cùng tôi được gặp chị Linh mất, nhưng mà tôi đang bận... chơi game chứ bộ:
- Thì hai người cứ học đi, anh chơi game, được chưa? Chị Linh cố gắng chịu đựng nhé, con khỉ này lỳ với cả dốt lắm - tôi tiếp lời
- Ông dốt thì có, giỏi thì vào mà học chung luôn này! - bé Trân đâm quạu
- Thôi, xin hai anh em, trễ mất 10p rồi mẹ lại mắng chị Linh đấy, học ha?
- Dạ, xí!
- Nhóc Trân đuổi khéo tôi rồi bắt đầu học
Từ bé đến giờ tôi chưa từng cho cô gái nào ngoài bé Trân thấy cái bộ dạng khi chơi game của mình, bữa nay hẹn được mấy chiến hữu chơi LOL chung, bọn tôi sợ trẻ trâu nên chơi server Hàn - cường quốc LOL, dù trình độ của tôi cũng thuộc dạng bình thường nhưng chửi bới thì rất kinh. Tính tôi vốn máu thắng thua nên cứ thua là tôi lại chửi bới loạn hết cả lên, á đậu, muỗi cắn. Bữa nay cũng không phải là ngoại lệ, tôi quên béng mất bữa nay có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi trong phòng, vậy nên:
- Trời ơi con chó, đừng đi lên đó, về đi, fak! - Anh ơi, tha cho em anh ơi, anh, anh...
- Cứu tao, nhìn cứt mà nhìn, cứu, á á á á...
Tôi không rõ rằng mình có hét to lắm hay không, chỉ nhớ sau khi trận đấu kết thúc, bé Trân nhăn nhó nhìn tôi còn chị Linh thì đang tủm tỉm cười. Chả quan tâm, tôi lại cắm cúi chơi tiếp, lần này tự dặn lòng là phải im lặng, nhất định không làm mất hình tượng đại hiệp của tôi... Cơ mà, tôi còn chửi ác hơn ván ban nãy, vì ván này tụi tôi thua chổng mông luôn, mệ kiếp.
Tôi buông tai nghe xuống bàn, ngả đầu ra sau ghế thở dài, thoáng chút giật mình khi thấy chị Linh đang chăm chú nhìn màn hình của tôi bên cạnh còn bé Trân đã đi đâu mất tiêu:
- Ôi, chị Lưn, làm em giật mình
- Phong chơi dở ẹc, thua rồi kìa, hì hì!
-chị Linh lại cười, nhìn chỉ muốn bẹo má mấy cái
Tôi đã nói đấy, tôi là loại dạn gái, vậy nên tôi muốn là tôi làm. Đưa tay lên và bẹo má chị Linh, ôi đã trắng lại còn mịn nữa:
- A... - chị Linh đỏ mặt rồi thẹn thùng đứng dậy
- Biết má chị Lưn nhéo đã vậy em đã nhéo ban nãy, hehe. Sao vạy, ngại hả, trêu người ta giờ ngại là sao?
- Kệ chị, con trai gì khó ưa dễ sợ, chả biết ga lăng gì.
Tôi đứng dậy rồi cúi sát môi vào má chị Linh rồi giả vờ hôn cái "chụt" khiến cô nàng hét toáng lên:
- Aaaaaaa, đừng mà, chị về đây!
- chị Linh đỏ mặt rồi toan chạy vụt đi nhưng tôi đã kịp níu lại
- Sao không về mà ở lại nhìn lén em chơi, em biết em đẹp trai nhưng đừng lộ liễu thế chứ.
- Chị chờ bạn đón... bộ
- Chị Linh vẫn ngại ngùng
- Ế điện thoại kìa - tôi chỉ trỏ
Linh vội vàng bắt máy rồi từ từ xuống cầu thang:
- Dạ vâng em ra đây ạ, vâng!
Chị Linh xuống tầng, lễ phép chào ba mẹ tôi cũng như kể tình hình học của bé Trân cho cả nhà nghe. Nói chung thì con em của tôi cũng gọi là có tí căn bản, nó cũng cơ bản thuộc được phím vì mẹ đã dạy nó từ nhỏ, cơ mà về nốt thì vẫn còn hơi yếu. Xong xuôi đâu đấy, chị Linh xin phép ba mẹ tôi rồi ra về. Chẳng biết con em gái của tôi học hành ra sao chứ tôi thấy cô giáo của nó xinh xắn lắm, chậc:
- Bái bai chị Lưn, hôm nào chị tới tiếp vậy ạ?
- Hôm nào Phong không ở nhà thì chị tới, ha?
- Chúng ta thân nhau sớm, chắc sau này em cưới chị Lưn sớm luôn quá, hehe!
Chị Linh không nói gì, chỉ cười rồi bước sang phía bên kia đường, nơi một anh chàng đẹp trai đang đợi với con SH bóng loáng và chiếc nón bảo hiểm trên tay. Chị Linh mỉm cười đón lấy rồi lên xe đi mất mà không biết phía bên kia đường, trái tim tôi đang tan nát từng mảnh, hức hức.
Chap 2:
Tối hôm ấy, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, hình bóng người con gái xinh xắn ấy cứ nhảy múa liên tục trong đầu tôi. Từ nhỏ tôi đã có nhiều bạn gái, lớn lên thì người yêu thay như thay quần, cứ dăm ba tháng là lại có một cô. Mà tôi cũng không chắc là họ yêu tôi hay yêu tiền của tôi nữa, nói công bằng thì tôi cũng thuộc loại ưa nhìn, tôi cao 1m82, nặng 76kg, cũng có tập thể hình đôi chút nên cũng khá đậm người, mặt mũi sáng sủa. Cơ mà so với ông anh đón chị Linh ban nãy thì tôi thua một tẹo. Dù là con trai nhưng tôi cũng phải công nhận là ông ấy đẹp trai và ăn mặc rất lịch lãm. Nhưng mà thôi kệ, dù sao thì tôi cũng đã quyết định, tôi phải cưa đổ được Phương Ly, cô nàng trợ lý của ông giám đốc công ty tôi, một cô nàng lí lắc, xinh xắn và mắt hí, đáng yêu không kém gì chị Linh, mỗi tội hơi bị hâm quá. Phương Ly có những sở thích quái đản vô cùng, cô nàng luôn muốn buộc tóc... cho tôi, đủ kiểu. Lâu lâu nổi hứng lại bắt tôi dẫn đi công viên chơi... đu quay, to đầu rồi mà cứ thích làm nũng, đáng yêu chết đi được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định móc điện thoại và gọi cho Ly. Tôi có một thói quen là bất kì cô gái nào mà tôi thích, tôi đều lưu trong danh bạ theo mẫu "Mộng + tên", ví dụ như Mộng Chi, Mộng Hằng, Mộng Dung... cũng may là không có cô nào tên là Tinh, không thì vỡ mồm em luôn. Sở dĩ tôi đặt như vậy là vì tôi rất thích nhân vật Nhiếp Phong trong bộ phim Phong Vân nổi tiếng. Trong phim, anh chàng Nhiếp Phong đẹp trai hào hoa sánh đôi bên nàng Đệ Nhị Mộng xinh đẹp dịu hiền, dù kết cục họ không đến được với nhau nhưng tôi vẫn mong một ngày, tôi cũng có cho mình một cô người yêu như "Mộng" để tiếp bước trăm năm:
- Tiểu Ly eo vấu đang làm gì đấy?
- Em đang ở nhà, anh Phong rước em đi chơi đi!
- 9 rưỡi rồi đấy, đi được không?
- Bổn cung đã muốn thì ai mà cản nổi, hứ!
- Định đưa nhau đi trốn chắc?
- Thích thì đi, tôi ngại ông hay sao?
Chẳng biết cô nàng nghĩ ngợi điều gì mà im lặng mất gần 20 giây, tôi đang định cúp máy thì:
- Anh Phong qua đi, em đợi!
- Cô rủ tôi mà sao giống tôi là osin vậy ta? - tôi cười
- Không qua là tui nói giám đốc ông lười làm việc cho coi, đừng có mà coi thường Ly nha.
- Thôi thôi anh sợ em đấy, chờ tẹo anh thay đồ rồi đi.
- Yeahhh, Hý được đi chơi.
Tôi khẽ gác máy, bật cười trước sự nhí nhố của Phương Ly. Ở công ty thì ai mà chả thích em ấy, mỗi tội là cô nàng lí lắc này chả chịu ngồi yên bao giờ, tối ngày cứ thích chạy nhảy, đã vậy còn tính tình thất thường, lúc thế này lúc thế nọ, chẳng biết đâu mà lần, mà mấy ông anh chỗ tôi toàn 3 mấy 4 mươi cả làm sao chịu nổi cái con bé này, cũng may là tôi hay dẫn nó đi chơi nên mỗi lần nó đòi cái gì là dọa không chở đi nữa, thành ra nhóc Hý cũng nghe lời tôi lắm. Tính đi tính lại, tôi cũng đã ăn chơi đủ rồi, giờ cũng đã đi làm, cũng nên kiếm một cô người yêu để tâm sự và lâu lâu lạnh có cái mà ôm.
Tầm 10p sau tôi có mặt tại nhà Tiểu Ly, cô nàng hôm nay mặc áo thun trắng dài tay kết hợp với quần yếm jeans, cộng thêm cặp kính Nobita to tròn, nhìn không những sành điệu mà còn rất đáng yêu nữa. Vừa thấy bóng tôi, cô nàng đã lạch bạch chạy tới và... bẹo má tôi theo thói quen:
- Hello Phong Nhi, Phong Nhi định dẫn Hý đi đâu đó?
Tôi cũng đưa tay lên bẹo má cô bé, đó là quy ước chung của bọn tôi, gặp nhau là phải như vậy đấy, haizz:
- Tiểu Ly muốn ăn gì anh Phong dẫn đi nào?
- Hý ăn kem, đi nha, đi nha? - cô nàng cười tươi, mấy cô nàng mắt hí mỗi lần cười là cảm giác không thấy mặt trời đâu luôn
- Lên lẹ đi, nhoi hoài.
- Pleuuuu.
Tôi dẫn Ly đi vòng vèo một hồi thì cũng đến được quán kem, cô nàng này như đã nói thì chả bao giờ ngồi yên được quá 5p, cứ ôm eo tôi một lát lại chuyển qua bẹo má rồi xoa đầu các thứ, hết biết:
- Con bé này, ngồi im xem nào, anh đá xuống đường đấy!
- Anh Phong không thương Ly - cô nàng mếu xị, nhìn mặt dễ yêu quá đi mất
- Thương cô chắc tôi không đủ nhiệt đâu, cô nhoi quá
- Vậy thôi em về, thèm vào! - cô nàng giận dỗi tính bỏ đi nhưng có vẻ là thấy đường xa nên lại thôi
Tôi cười, cà khịa:
- Sao không về nữa vậy tiểu thư?
- Để mai giận, bữa nay tạm tha cho Phong Nhi, đi thôi, lẹ coi lề mề như rùa - Phương Ly kéo tay tôi vào trong
Quán kem này tôi cũng ăn liên tục, gọi là quán kem nhưng có nhiều món lắm, tôi thường ăn kem flan, nhóc Hý thì mỗi lúc một khác, nhưng đa phần là bắt chước tôi:
- Cho em 2 bánh flan chị ơi! Nhóc, ăn gì gọi đi? - tôi xoa đầu Ly
- Chị cho em 4 flan tất cả ạ, em cảm ơn.
- Ăn nổi không mà đua đòi? - Tôi cười
- Tôi ăn cả ông còn được chứ ở đó mà 2 cái.
- Anh có coi thường nhóc đâu, đó là sự thật mà.
- Thật cái đầu anh.
Phương Ly nổi giận tát tôi một cái nổ cả đom đóm mắt. Thấy tôi kêu la thảm thiết quá nên cô bé áng chừng hơi bị chột dạ:
- Anh Phong có sao không, em lỡ tay, í, đau thật hả? Ăn kem nè, ăn đỡ đau, không ăn tôi úp vào mặt ông bây giờ
- Phương Ly đẩy hết mấy đĩa flan về phía tôi
- Ăn xong lại bị tát thêm bên này nữa quá? - tôi ái ngại, tay vẫn ôm chặt bên má vì... hơi đau.
- Em hứa, em lỡ tay thôi.
- Hừm hừm.
Tôi hì hục ăn hết 3 suất flan, 1 suất chừa lại cho nhóc Ly. Con bé này cũng chẳng khác gì con bé Trân nhà tôi. À không đúng, tóm lại thì mấy đứa con gái bây giờ toàn kiểu kiểu như thế này, tức là ăn ít nhất có thể để giữ dáng hay là giảm cân gì gì đó mặc dù người đứa nào đứa nấy cứ như cái tăm tre di động.
Phương Ly theo tôi được biết và đã biết thì là con gái của một gia đình đàng hoàng, nó cũng thuộc dạng có não chứ không phải không, cơ mà về cái độ ăn chơi thì chắc tôi còn phải gọi nó là sư phụ. Tuần nào tôi cũng thấy nó đi bar đi bủng các thứ, tôi thì bản thân không thích đi vào ba cái chỗ mà tôi xem là tệ nạn xã hội ấy, tôi chỉ thích chơi game, chơi thể thao hoặc cùng lắm là đi hát karaoke, uống cà phê với bạn bè, chứ rủ tôi vào ba cái chỗ ấy thì no no no no, đếu đi đâu.
Con nhóc Ly bé tí tẹo, chắc chỉ tầm 1m60, nó khai với tôi là nó nặng 47kg, mẹ ôi, vậy mà nó vẫn cứ than rằng nó mập cơ đấy, chậc chậc. À quên mất, chính vì nó bé tẹo như cục kẹo nên tôi hay gọi nó là Tiểu Ly, nghe đáng yêu ra phết nhỉ, nhưng mà nó lại tự xưng là Hý, thành thử ra những cuộc trò chuyện của chúng tôi khá là kì cục, nhưng kệ chứ, hehe:
- Tiểu Ly, về thôi, trễ rồi, mẹ lại mắng cho đấy!
- Dạ vâng ạ, chờ em một tẹo, anh Phong giả tiền đi, em hết tiền gòi – nói đoạn, cô nàng chạy vèo qua cửa hàng tạp hóa ven đường mua cái gì đó
Tôi là tôi chúa ghét phải chờ con gái mua đồ, ai cũng vậy thôi, từ mẹ tôi, nhóc Trân, tất cả, cơ mà Tiểu Ly thì khác, cô nàng không bao giờ bắt tôi phải chờ đợi quá lâu, bất kể trong một công việc gì, dù là đi làm, đi mua sắm hay chờ thay quần áo, đó là điểm mà tôi cực mến ở cô bé nhí nhố này. Dường như hài lòng sau khi chọn được một món đồ gì đó, Tiểu Ly tít mắt chạy đến chỗ tôi, lúc lắc cặp bông tai hình con thỏ mới chọn được. Nói để mọi người dễ hình dung, tôi thì cũng thuộc dạng tiếp xúc với thời trang sớm, vậy nên hồi trẻ trâu tôi có xỏ khuyên tai, cơ mà bây giờ đi làm cũng chỉ nhét đại cái bông tai nhỏ nhỏ để giữ lỗ, vậy nên:
- Tặng Phong Nhi một cái, Hý một cái, để Hý đeo cho! – cô nàng hớn hở đeo cho tôi
- Này này, cô định cho tôi đeo bông tai con thỏ thật đấy à? – tôi cười khổ
- Thế giờ có đeo hay là không để tôi biết đường kêu giám đốc trừ lương đây?
- Thôi được rồi, để anh đeo, cơ mà đi làm không đeo đâu đấy, kì lắm!
- Cũng được, đi chơi với Hý mới bắt anh Phong đeo, hì hì!
- Thế về được chưa?
- Đi thoi, bổn cung đã thấy hơi mệt! – Tiểu Ly lí lắc
Khu phố nhà Tiểu Ly là một khu phố khá yên tĩnh, thậm chí kể cả ban ngày, bây giờ là khoảng 10h hơn, ở chỗ nhà tôi thì chắc vẫn còn buôn bán với cả xe cộ tấp nập, cơ mà ở đây thì vắng hoe, nhìn cứ rờn rợn thế nào ấy, chả hiểu sao con bé này nó không sợ tí nào, chắc nó quen rồi:
- Phong Nhi, stopppp! Cho em xuống được rồi, hì hì!
- Sao lại xuống ở đây, để anh chở vào luôn?
- Thế tôi đi ỉa cũng phải báo cáo ông à? – Đồ con gái con đứa ăn với nói dơ dáy hết sức
- Thôi vào đi ngủ đi, khuya rồi – tôi bẹo má cô bé
- Mai qua chở bổn cung đi làm nhé Phong Nhi?
- Hên xui – Tôi nhát gừng, đột nhiên lại nghĩ đến chị Linh
Tiểu Ly cười tít mắt, bẹo má tôi một cái rồi đi về nhà, không biết bao nhiêu lần, tôi đã mơ sẽ cưới được cô bé đáng yêu này, chúng tôi có một gia đình hạnh phúc và những đứa trẻ đáng yêu. Uả mà ở phía xa xa, tôi thấy rõ Tiểu Ly đang vẫy tay với ai đó… Vài giây sau, một anh chàng sành điệu tiến tới rồi… vèo, cả hai mất hút sau màn đêm kéo theo sự hụt hẫng cũng như khó hiểu của tôi, liệu khi nào giấc “mộng” tình mới phủ kín đời tôi, khi nào mới thoát khỏi cõi đời ô trọc này, khi nào đây, hả chị Linh?