Cao Đạc nhìn chằm chằm vào Hứa Tô Châu, vẻ mặt sốc tới nổi đơ lại, như không tin cũng không thể tiếp nhận được hai từ mà cô ta vừa nói.
Chỉ có Trương Lệ Lệ sợ tới mức phát cuồng lên, gào thét mắng chửi:
“Tô Châu con bị điên rồi hả? Con nói năng bậy bạ vậy? Bên dưới con có mẹ mà! Nhanh kéo mẹ lên trước đi! Nhanh lên! Cái con điên này!”
Hứa Tô Châu đưa đầu lưỡi liếm nhẹ dòng máu đang chảy bên má, sau đó nhếch miệng cười, nụ cười ma quái quỷ dị.
Sau đó trợn tròn mắt hỏi Cao Đạc:
“Ông không buông đúng không?”
Còn không chờ đợi câu trả lời từ ông ta, Hứa Tô Châu lập tức vung dao, đâm xuống bắp tay của ông ta một nhát.
Ngay lập tức máu tươi bắn ra, Cao Đạc đau đớn hét lên một tiếng thê thảm.
Cùng lúc cả Trương Lệ Lệ và Hàn Chi đều rơi thẳng xuống phía dưới.
"A--
Trong đêm đen tuyệt đối, giữa mênh mông tứ bề, thân mình rơi tự do giữa không trung, cùng tiếng la hét tuyệt vọng, cảm giác này thật sự rất kinh khủng.
Ánh mắt Hàn Chi nặng trĩu, cô thật sự mệt đến mức muốn khép lại.
Chẳng lẽ, cô vẫn không thể thoát khỏi đệnh mệnh nghiệt ngã này hay sao?
Dù cho cô có cố gắng thay đổi thế nào, thì kết cục của cô vẫn là bỏ mạng tại nơi lạnh lẽo, đáng sợ này. Còn có những người thân yêu bên cạnh cô, liệu họ có sống tiếp được hay không?
Cô thật sự không cam lòng với kết cục như thế này đâu!
Cô muốn bên cạnh Cố Tư Thành, muốn được ở trong vòng tay ấy, được nghe giọng nói, được cảm nhận hơi thở ấm áp ấy, hơn nữa cô còn chưa kịp nói cho Cố Tư Thành biết cô yêu hắn nhiều như thế nào.
Cô còn muốn làm vợ hắn, còn muốn sinh con cho hắn.
Cô không thể như thế này mà chết đi được.
Không thể được...
Cái lạnh băng giá nhanh chóng xâm chiếm lấy cơ thể cô, từ từ nhấn chìm cô xuống đáy.
Vào đúng giây phút tuyệt vọng cuối cùng, cô lờ mờ trông thấy Cố Tư Thành xuất hiện, đúng là gương mặt mà đến cả trong mơ cô cũng muốn thấy, phải chăng ông trời đang ban cho cô một ân huệ cuối cùng, để cô có thể lưu lại hình dáng Cố Tư Thành trước khi rời đi.
Tạm biệt Cố Tư Thành...
Tạm biệt tình yêu của em...
Anh và tất cả mọi người nhất định phải bình yên sống tiếp.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, đột ngột những ký ức quan trọng trôi vụt qua như một thước phim.
[..]
Ngày ...tháng...năm...
“Hứa Hàn Chi chúng tôi xin thua! Số tiền này là của cậu!”
“Cậu giỏi thật đấy! Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại cưa đổ được một nhân vật tầm cỡ như Cố Tư Thành. Thật khiến bọn tôi bái phục!”
“Nghe nói anh ta đã cầu hôn với cậu?”
“Cậu không định lấy anh ta thật đó chứ?”
“Mình thấy chuyện này cực kỳ thú vị, mặc dù cậu không yêu anh ta nhưng nếu như lấy Cố Tư Thành cậu sẽ trở thành Cố phu nhân, sống một cuộc sống giàu có, muốn gì được nấy. Chưa kể khi cậu muốn ly hôn, anh ta cũng phải bồi thường cho cậu một số tiền lớn. Đến lúc đó với nhan sắc của cậu, muốn yêu đương với ai mà chả được”
“Tôi, sẽ kết hôn với Cố Tư Thành!”
“Đúng rồi! Phải vậy chứ? Tôi đoán cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài 3 tháng.”
“Tôi đoán là nửa năm.”
“Có ai cược với tôi không?”
“Cược thì cược sợ gì!”
Trong một góc quán bar sang trọng Hàn Chi cùng mấy người bạn học cũ đang ngồi trò chuyện, cách đó không xa là Cố Tư Thành đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía họ.
Nghe đến đây, tầm mắt hắn cũng dần thu hẹp lại, gương mặt không biểu lộ bất kỳ sắc thái nào, sau đó liền sải bước rời đi.
“Đừng ồn ào! Tôi kết hôn với Cố Tư Thành là vì thực sự muốn kết hôn, số tiền này trả lại cho các cậu.”
“Nghĩa là sao?”
“Là vụ cá cược này, tôi thua rồi! Tôi thực sự đã thích Cố Tư Thành rồi!”
“Hôm tôi kết hôn các cậu nhất định phải đến đó!”
“Đương nhiên rồi!”
Hội trường hôn lễ.
“Hàn Chi chuyện này là sao? Mình tưởng giàu có như Cố Tư Thành phải tổ chức hôn lễ hoành tráng lắm, tại sao lại sơ sài thế này, ngay cả khâu chuẩn bị hay phục vụ cũng rất tệ.”
“Mình thấy như thế này cũng đỡ tốn một khoản
“Thế người nhà anh ta đâu? Sao còn chưa đến?”
“Đều ở xa không về kịp!”
“Vậy Cố Tư Thành thì sao?”
“Đột nhiên có cuộc họp quan trọng.”
“Hứa Hàn Chi cậu điên rồi! Có thật là Cố Tư Thành muốn cưới cậu không?”
“Không sao! Đám cưới chỉ là hình thức, dù sao bọn mình cũng đăng ký kết hôn.”
Đám cưới sau đó diễn ra một cách nhanh chóng, Hàn Chi được lái xe đưa về biệt thự...
Đến tận tối muộn Cố Tư Thành mới xuất hiện.
“Tư Thành anh mệt rồi phải không? Em đi chuẩn bị nước nóng cho anh!”
“Không cần đâu! Tôi sẽ không ở đây, bắt đầu từ bây giờ nơi này sẽ trở thành nhà của một mình cô!”
“Tư Thành anh ghét em đến thế sao? Hay anh có điều gì không hài lòng về em, anh nói đi em nhất định sẽ thay đổi. Hay anh thích kiểu phụ nữ như thế nào? Có phải là kiểu dịu dàng, nết na không?”
“Hứa Hàn Chi, về chuyện chúng ta kết hôn, cô có muốn nói gì với tôi không?”
Cô nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, sau đó lại khẽ lắc đầu.
Trong mắt hắn dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
“Nếu như anh muốn hỏi đến lý do, thì là vì em thích anh, thật sự rất thích anh.”
“Chỉ thế thôi sao? Không còn lý do nào khác?”
Hắn vẫn cố níu lấy một tia hy vọng cuối cùng.
“Không còn.”
Sau câu trả lời ấy, tâm hắn chết lặng.
“Vậy tôi nói cho cô biết một chuyện, sự thật tôi không thích cô, rất không thích cô. Nếu như cô nghĩ sau khi kết hôn với tôi thì sẽ muốn gì được nấy, vậy thì cô nhầm rồi. Cố Tư Thành tôi có thể cho cô cái danh Cố phu nhân, nhưng tất cả cũng chỉ có thế. Tôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu cô.”