Tin tức như vậy cũng ngay lập tức truyền đến tai hai vợ chồng Cố Tư Thành, đương nhiên Triệu thị sụp đổ là do một tay Cố Tư Thành làm ra, nhưng cái chết của Triệu Vu Bách hiển nhiên không liên quan đến hắn.
Hắn vốn định tống cổ ông ta vào tù, để ông ta chết dần chết mòn trong sự thảm hại và tội lỗi của mình.
Nhưng ai ngờ Triệu Vu Bách lại đột tử qua đời, đúng là một sự trùng hợp quá mức hoàn hảo, chuyện này hắn có nên nghi ngờ Triệu Tử Kha và Hứa Tô Châu không đây?
Không lâu sau thì Tiêu Ngạn đã trở lại làm việc bình thường, cũng từ đó mà hắn tăng cường cảnh giác và để ý đến cô nhiều hơn.
Bất kể khi nào cô vì công việc phải ra ngoài, hắn đều theo sát cô không rời mắt, cô nhiều lần khuyên hắn không cần phải làm như thế, vì cô biết Cố Tư Thành vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ cô.
Tiêu Ngạn nghe xong liền tỏ thái độ, nói bọn họ toàn là mấy kẻ chậm chạp, hơn nữa còn mắng Cố Tư Thành chỉ giỏi làm màu, nếu như có bản lĩnh thì đã không để cô phải nguy hiểm, chứ bảo vệ cô trước nguy hiểm thì phỏng có ích gì.
Mỗi lần hắn cằn nhằn như vậy cô đều cười trừ, lâu dần cô phát hiện ra hắn càng lúc càng khó tính. Cho nên cô và Tiêu Di Linh đã tìm cách mai mối cho hắn, nghĩ rằng sau khi yêu đương vào hắn sẽ có tâm trạng thoải mái, vui vẻ hơn.
Nhưng kết quả lại bị hắn lạnh lùng gạt đi, hắn tuyên bố sẽ không lấy vợ, còn không quên mắng cho hai người họ một trận nhớ đời.
Về sau bọn họ cũng không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Trưa hôm nay thời tiết có chút ấm áp, nắng đầu đông luôn mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cố Tư Thành chạy xe đến Hứa thị đưa cô đi ăn trưa, cho đến đầu giờ làm việc, hắn lại đưa cô quay trở về về.
Lúc này, Tiêu Di Linh đang ở đại sảnh chờ cô, trông thấy Hàn Chi, Tiêu Di Linh vui vẻ chạy tới, vẻ mặt hết sức tò mò mà hỏi:
“Chị Hàn Chi bạn trai chị đẹp trai thật đấy! Anh ấy làm nghề gì vậy?”
“Anh ấy sao? Ừm... ở nhà làm nội trợ thôi!” Cô ậm ừ ra vẻ suy nghĩ rồi đáp.
“Em không tin! Đẹp trai lại khí chất như vậy, chỉ ở nhà thì uổng quá!” Tiêu Di Linh lắc đầu tiếc nuối.
Ngược lại cô hóm hỉnh trêu chọc : “Đẹp trai lại khí chất mà không biết nấu cơm, dọn dẹp, thì đối với chị cũng vô tác dụng. Chị đây không thích hàng trưng bày”
“Vậy là chị bao nuôi anh ấy sao?” Tiêu Di Linh mở to hai mắt kinh ngạc, lời nói đầy mờ ám.
“Em thấy không được hả?”
Cô bé mím chặt môi vội vàng lắc đầu, rồi lại gật đầu, sau đó khẽ lẩm bẩm trong miệng:
“Đẹp như chị bao nuôi cả chục người đàn ông cũng được nữa là...”
Cô biết người giàu thường có những sở thích khác lạ, nhưng cô không hiểu tại sao chị Hàn Chi của cô lại thích mẫu người đàn ông như vậy, không nghề nghiệp, lại ăn bám phụ nữ, nói cách khác là kiếm tiền bằng nhan sắc.
Nhưng mà nhìn thế nào, thì cái khí chất kia cũng không hề giống với một người được bao nuôi, không hề giống chút nào.
“Chị... em còn chưa biết tên anh ấy?” Tiêu Di Linh thấp giọng hỏi.
“Là Tư Thành!”
Nghe thấy vậy, Tiêu Di Linh bất ngờ reo lên: “Woa! Trùng hợp thật đấy bạn trai em cũng tên là Tư Thành”
Cô khoanh tay trước ngực, chép miệng kinh ngạc: “Chà chà, hèn gì chị thấy dạo này Di Linh nhà ta có vẻ yêu đời lại xinh đẹp hơn, hoá ra là đã có bạn trai rồi! Là ai thế? Hai người quen nhau lâu chưa?”
Tiêu Di Linh không giấu được vẻ mặt hạnh phúc, hai má chợt phiếm hồng, ánh mắt lan tràn vầng sáng lấp lánh. Cô bé cúi đầu, ngại ngùng nói:
“Cách đây không lâu bọn em gặp nhau ở trong viện, lúc đó anh ấy đang đi thăm bệnh, hiện tại thì anh ấy đang là CEO của một công ty tài chính...
Chẳng hiểu thế nào cô lại có chút bất an, người trong giới tài chính thường là những kẻ thông minh, mưu lược, giỏi tính toán, mà ngược lại Tiêu Di Linh lại quá đơn thuần, ngây thơ, cho nên cô liền lo lắng hỏi:
“Tính tình người đó thế nào? Đối với em tốt chứ? Em có biết rõ về người đó không? Chị thấy em cần nên tìm hiểu thật kỹ trước đã!”
Cô thấy rõ vẻ tin tưởng lẫn ái mộ trong đôi mắt của Tiêu Di Linh, cùng giọng nói kiên định:
“Chị yên tâm anh ấy đối với em cực kỳ tốt, lại còn rất quan tâm và ủng hộ công việc của em nữa. Đặc biệt mọi chuyện về bản thân hay gia đình, anh ấy cũng đều kể cho em biết hết, đợi sau này có cơ hội em sẽ giới thiệu anh ấy với chị, nhưng mà trước mặt anh Tiêu Ngạn chị phải nói giúp em đấy, bằng không với tính tình của anh Tiêu Ngạn, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho anh ấy”
“Được rồi! Chỉ cần cậu ta thật lòng với em, chuyện còn lại cứ để chị lo hết!”
“Chị Hàn Chi... em yêu chị nhất trên đời!”
“Thôi đi cô! Tôi còn đang sau hai người đàn ông của cô nữa cơ, mà hôm nay tìm đến gặp chị không phải để khoe bạn trai đó chứ?”
“Ôi suýt nữa thì quên...” Ngay sau đó Tiêu Di Linh lấy từ trong túi xách của mình ra hai tờ vé mời, đặt vào tay cô: “Thứ 7 tuần này có một buổi tổ chức triển lãm game mới, trong đó có mô hình đồ hoạ của em được trưng bày, chị nhớ đến dự nhé!”
Nói xong Tiêu Di Linh nhìn đến đồng hồ trên tay, lại vội vã tiếp lời: “Bây giờ em có việc phải đi rồi, tạm biệt chị! Hẹn gặp lại chị vào tối thứ 7 nha”
“Được rồi! Chị nhất định sẽ đến, em đi cẩn thận nhé!”
Cô nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp nhìn theo bóng Tiêu Di Linh dần dần xa khuất.
Thời tiết đang đẹp là vậy, cho đến chiều mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến phủ kín bầu trời, tiếp theo là những tia chớp lóe sáng, rồi ngay sau đó từng giọt mưa thi nhau rơi xuống, chẳng mấy chốc đã gom thành một cơn mưa lớn.
Hàn Chi đứng dưới mái vòm ở cửa đại sảnh, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt ủ dột, chán trường.
Mưa lớn như thế này biết bao giờ mới tạnh nữa.
“Giám đốc, đưa chìa khoá đây tôi đi lấy xe cho cô.”
Giọng Tiêu Ngạn đột ngột vang lên ngay bên cạnh.
Cũng may là từ đây đến chỗ để xe đều có mái che, cho nên cô không ngần ngại đưa chìa khoá của mình cho hắn, Tiêu Ngạn cũng ngay lập tức rời đi.
Đúng lúc điện thoại của cô đổ chuông, quả nhiên là Cố Tư Thành vì lo lắng cho cô mà gọi tới.
“Anh đến đón em nhé?” Giọng hắn có phần khẩn trương, giống như thế hắn đang chuẩn bị để đi vậy.
Cô vội ngăn cản: “Không cần đâu, em đang trên xe ra về rồi! Anh cứ ở nhà chuẩn bị nước ấm, cùng cơm canh nóng hổi cho em là được.”
Chần chừ một lát Cố Tư Thành cùng đồng ý: “Vậy em đi đường cẩn thận, không cần vội!”
“Em biết rồi!”
“Tạm biệt! Yêu em..” Giữa cơn mưa lạnh, giọng Cố Tư Thành nhẹ nhàng vang lên, khiến người ta có cảm giác thật ngọt ngào ấm áp.
Cô nở một nụ cười, e ngại đáp lại hắn.
“Em cũng vậy!”
Đến khi cô tắt điện thoại thì Tiêu Ngạn cũng quay trở lại, hắn từ trên xe bước xuống rồi mở sẵn cửa cho cô.
“Giám đốc, cô lên xe đi!”
“Cảm ơn anh Tiêu Ngạn.” Cô khẽ gật đầu.
ẦM---
Đúng lúc này nổ ra một tiếng sấm lớn, tiếp theo đó là một tia sáng xuất hiện như muốn xé toạc bầu trời ra làm hai.
Khoảnh khắc mọi vật từ trong bóng tối bừng sáng, khắc họa rõ nét cả khuôn mặt người đàn ông đang đứng ở phía trước.
Thần trí Hàn Chi như chết lặng.
Cô kinh hãi nhìn Tiêu Ngạn, toàn thân bất động tại chỗ.
Đây chính là khuôn mặt mà trước lúc chết cô đã trông thấy, tên sát nhân đã giết cô khi đó...