Cố Tư Thành không lái xe đưa cô trở về công ty, mà lại đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.
Cô nói rằng mình vừa đi ăn với anh em Tiêu Ngạn xong nên bụng còn rất no, tuy nhiên Cố Tư Thành chẳng thèm để ý đến cô, vẫn im lặng giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, còn không hé miệng nói với cô một câu nào.
Đến khi đồ ăn được đưa ra mà không cần Cố Tư Thành gọi món, thì cô mới hiểu, hoá ra là hắn đã sớm đặt bàn từ trước. Có lẽ là muốn cùng cô ăn tối, nhưng vì cô không nghe điện thoại, cho nên mới xảy ra tình cảnh như bây giờ.
Cô từ ghế đối diện len lén đưa mắt nhìn Cố Tư Thành, hắn lại điềm nhiên ăn như không hề có sự hiện diện của cô. Điều này khiến cô có cảm giác bản thân giống như một kẻ tội đồ, có lẽ là hắn giận cô lắm nên mới có thái độ lạnh nhạt như vậy.
Cô nhanh nhẹn rót cho hắn một ly rượu, rồi bày ra vẻ mặt ai oán:
“Chuyện này cũng do đề xuất báo cáo của anh cho nên mới khiến em bận như thế, ngay cả giờ nghỉ trưa em cũng chỉ có 10 phút để ăn cơm thôi.
Ai ngờ, câu này lại gãi đúng chỗ ngứa của Cố Tư Thành, động tác cắt thịt của hắn bỗng dừng lại, hắn nâng tầm mắt nhìn cô, tuyệt nhiên vẫn là vẻ lạnh lùng trong đó.
“Em không biết nói với trợ lý của mình tổng hợp tất cả các báo cáo rồi trình lên sao? Em tuyển trợ lý làm gì vậy?”
Cô nuốt xuống một ngụm khí, e dè: “Nhưng báo cáo nhiều như vậy.”
Hắn lập tức buông dĩa, cầm lấy ly rượu cô vừa rót ra, uống một ngụm:
“Đó là công việc của hắn, nếu không làm được thì nghỉ đi!”
Cô cau mày: “Anh đang giận cá chém thớt sao? Chỉ là em bận không nghe
được điện thoại của anh thôi, vậy mà anh lại tìm cách trút giận lên người Tiêu Ngan."
Cố Tư Thành cười mỉa mai: “Anh muốn nói chuyện với vợ mình, lại phải thông qua một gã trợ lý?”
“Thì em cũng từng tìm anh qua Nhất Phàm đó thôi?”
“Giống nhau sao?”
“Vậy khác nhau chỗ nào?” Cô lí nhí đáp lời hắn.
Hắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như muốn xuyên thủng nội tạng, giống như là đang kìm nén trước một đứa con ngỗ ngược, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Chí ít sau khi em hết giờ làm, một người vợ bình thường sẽ quan tâm hỏi han xem chồng mình đã ăn gì chưa?” Ấn đường Cố Tư Thành nhíu lại, lời nói mang theo giận dữ cùng ấm ức khiến khuôn mặt hắn vẻ như khổ sở hơn: “Nhưng mà lúc đó trong tâm trí em chỉ nghĩ đến gã trợ lý của mình có đói hay không? Chứ không hề nghĩ đến anh một tí nào?”
“Em còn phải phải thích với anh bao nhiêu lần nữa, là Tiêu Di Linh em gái của Tiêu Ngạn mời em đi ăn, em xem con bé như em gái cho nên không muốn làm con bé phải buồn lòng.
“Em xem con bé như em gái, vậy con bé đó xem em là chị dâu sao?”
“Ăn nói hàm hồ! Tiêu Ngạn đối với em rất tốt, nhưng đó là tình cảm giống như anh trai đối với em gái, không hề giống với loại tình cảm như anh suy nghĩ.
“Em chắc chắn như vậy?” Hắn mỉa mai.
“Em chắc chắn! Con người anh đa nghi, nhìn đâu cũng thấy tình địch, anh suốt ngày dè chừng như vậy không thấy mệt mỏi hả?”
“Hừ...” Hắn cười lạnh một tiếng, bá đạo nói: “Trên đời này, ngoại trừ chồng em ra, đàn ông đều không đáng tin cậy.
Thôi được, nếu cô chấp với Cố Tư Thành thì cô là con hắn.
Hàn Chi nở một nụ cười dĩ hoà vi quý, còn chớp chớp đôi mi cong diễm lệ, mềm mỏng xuống nước:
“Vậy chồng, anh đã hết giận chưa?”
Cố Tư Thành nheo mắt nhìn cô, sau đó đứng dậy.
“Lần này bỏ qua cho em, nếu còn lần sau thì...” Nói đến đây, hắn bước đến của chỗ ngồi của cô, nghiêng đầu, lạnh lùng cảnh cáo:
“Thân ái, chào tạm biệt tên trợ lý của em đi!”
Xong xuôi hắn sải bước đi thẳng ra bên ngoài, trên môi vì một chữ “chồng” mà cười không khép được miệng. (T)
Hàn Chi thì tức đến mức á khẩu, đúng là loại người ngang ngược hết thuốc chữa, không phân biệt đạo lý đúng sai. Phải con cô, cô đánh cho nát đít.
Đúng hai ngày sau thì Hàn Chi chuyển qua ở cùng Cố Tư Thành. Nhưng ngặt một nỗi Cổ Thị và Hứa thị nằm ở hai hướng ngược nhau, cho nên hai vợ chồng họ mỗi người một chiếc xe, cứ đúng 7h30 phút là xuất phát rời khỏi nhà.
Hàn Chi cũng rút ra cho mình một bài học xương máu từ lần trước, hơn nữa Cố Tư Thành cũng ra tối hậu thư cho cô, nếu như không đúng giờ tan làm, hắn sẽ cho cô nghỉ việc luôn ở Hứa thị.
Mà kể từ lúc Hàn Chi dọn đến ở cùng, hôm nào Cố Tư Thành cũng nấu cơm sẵn đợi cô về ăn. Chỉ cần nghĩ đến một người chồng đảm đang, tháo vát, lại nấu ăn ngon như vậy đang đợi mình, cô không thể không tức tốc chạy về.
Tuy nhiên niềm hạnh phúc này không kéo dài được bao lâu, thì một tuần sau đó, biến cố lại ập đến...
Lúc Hàn Chi cùng Tiêu Ngạn tan làm, hai người họ vừa ra khỏi cửa công ty thì bất ngờ một chiếc xe phân khối lớn từ đâu lao vụt tới, nhắm trúng người cô mà tông vào.
Tiêu Ngạn phản ứng nhanh hơn hết, hắn ngay lập tức bổ nhào tới, đẩy cô sang một bên.
Trong khoảnh khắc có tiếng la hét cùng tiếng gầm rú của động cơ vang lên, cả cô cùng Tiêu Ngạn đều ngã lăn xuống đường.
Tên mặc đồ đen không thực hiện được ý đồ, liền rồ ga vọt đi mất.
Sự việc diễn ra nhanh tới nỗi khiến ai nấy đều thất kinh, phải mất một lúc mấy người nhân viên mới hoàn hồn, lập tức chạy tới đỡ cô đứng dậy.
“Giám đốc cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
“Tên đó là ai vậy? Đây chẳng phải là hành vi cố tình giết người sao?”
“Đúng đó! Mau báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát đi!”
“Sợ thật! Đến giờ chân tay tôi vẫn còn run..”
“May mà có trợ lý Tiêu kịp thời xuất hiện, nếu không thì...Liên tiếp những lời bàn tán vang lên, mặt mày ai nấy đều biến sắc, trong phút chốc không tránh khỏi cảm giác kinh sợ.
Hàn Chi còn chưa kịp định thần, thì giọng nói đầy hoảng hốt, của nữ nhân viên đang đỡ cô liền vang lên:
“Giám đốc, cô bị thương rồi! Vết thương đang chảy máu kìa?”
Hàn Chi theo phản xạ nhìn xuống, phát hiện ra trên thân váy của cô từ lúc nào đã nhuốm một mảng đỏ.
Nhưng mà ngoài việc cơ thể bị đau nhức do va đập với mặt đường, thì cô lại không có cảm giác đau đớn nào trên da thịt, nên buột miệng trả lời:
“Không phải máu của tôi..”
Nói xong cô thảng thốt giật mình, lập tức nhìn đến Tiêu Ngạn.
Hắn vừa chống một tay ngồi dậy, một tay ôm ngang bụng.
Toàn thân cô truyền đến một cơn rét lạnh cực độ, cô vội vàng giật tay hắn ra. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô chết sững.
Trên bụng Tiêu Ngạn là một con dao găm vẫn còn đang cắm chặt, máu đỏ không ngừng chảy ra, thấm đẫm áo vest.
Cả người cô run rẩy, liền hoảng sợ hét lên:
“Gọi cấp cứu... mau gọi cấp cứu giúp tôi... NHANH LÊN!”