Chương 88
“Đồ ăn ở ngay trước mặt em đấy, tự gắp đi.”
Mộc Diệp không thể làm gì khác hơn là lúng túng gắp món mình thích vào bát, thấy hai người Mộc Mai và Cố Văn chăm sóc lẫn nhau, trong lòng vô cùng tức giận.
Mộc Mai và Cố Văn nhìn ra tâm trạng hai người họ không tốt, ăn cơm xong thì rời khỏi trước.
Bình thường, món Mộc Diệp thích ăn nhất là cá hồi, thế mà hôm nay ăn vào lại chẳng có mùi vị gì cả.
Mấy ngày nay cô ta cảm thấy Cố Nam không quan tâm mình như trước kia nữa, chẳng lẽ là Cố Nam thay lòng?
Nếu như vậy thật, chẳng lẽ cơ hội bước vào nhà họ Cố không còn nữa sao?
Nghĩ tới đây, Mộc Diệp đột nhiên dùng sức, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, Cố Nam lập tức ngẩng đầu, có vẻ không vui: “Sao thế? Sao đang ăn lại rơi đũa?”
Mộc Diệp lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt lúng túng, những lại cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, nói: ‘Em có chút việc nên đi trước đây.”
“Em định làm gì?” Cố Nam hỏi.
“Không liên quan đến anh.” Mộc Diệp không phải kẻ ngu, nếu bây giờ còn tiếp tục dây dưa thì chắc chắn sẽ khiến người đàn ông này khinh thường cô ta.
Mộc Diệp muốn cho anh ta biết, cả Hà Thành này, chỉ có mình cô ta mới xứng với anh.
Sau khi Mộc Diệp rời đi, Cố Nam cảm giác vô cùng tức giận, hất tất cả đồ trên bàn xuống đất: ‘Dám tỏ thái độ trước mặt tao, đúng là đồ không biết sống chết!”
Sau khi tỉnh táo lại, Cố Nam ngồi trên ghế, suy nghĩ: “Nếu mất đi sự chống đỡ của nhà họ Mộc thì chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được ai khác có thể giúp đỡ gia tộc mình.
Cố Nam cố nén sự tức giận trong lòng, gọi điện thoại cho thư kí: ‘Chuẩn bị cho tôi một bó hoa hồng, rồi chuẩn bị thêm một món quà tinh xảo, đưa đến phòng làm việc của tôi muộn một chút.”
“Vâng!” Đối phương đáp.
Mộc Diệp về đến nhà, tức giận ném | túi xách của mình lên ghế sô pha.
Hai người Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đang ngồi trên sô pha uống trà chiều, thấy con gái tức giận như vậy thì dò hỏi: “Sao vậy? Ai khiến con gái bảo bối của ba mẹ tức giận thế?”
“Còn không phải con nhỏ Mộc Mai đáng chết kia sao, nếu không phải tại cô ta thì sao hôm nay Cố Nam lại lạnh nhạt với con vậy chứ?”
Cho dù thế nào, Mộc Mai vào nhà họ Cố, Cố Văn và Cố Nam lại là hai anh em, khó tránh được việc Cố Nam sẽ nghe được mấy lời đồn, khiến anh có chút khoảng cách với cô ta.
Mộc Sĩ cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tuy ông ta cũng không thích Mộc Mai, nhưng cũng khá hiểu tính cách của con bé này. Cô chỉ mong nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa mẹ cô còn đang hôn mê trong bệnh viện, sao dám tùy tiện đắc tội với nhà họ Mộc cơ chứ.
“Ba mẹ cho rằng cô ta vấn là Mộc Mai mặc người chém giết trước kia sao? Bây giờ cô ta gả cho Cố Văn rồi, ỷ rằng có nhà họ Cố làm chỗ dựa nên có coi chị họ như con ra gì đâu.”
Sau đó, Mộc Diệp ngồi cạnh Mộc Sĩ, bất mãn nói: ‘Ba, ba phải làm chủ cho con đấy, nhất định phải gọi cô ta về, dạy cho cô ta một bài học.”
Mộc Sĩ cau mày, ông ta biết con gái mình và Mộc Mai có khúc mắc, nhưng không ngờ bây giờ Mộc Mai lại dám làm những chuyện khích bác ly gián thế này.
Không đợi Mộc Sĩ nói gì, Tô Ngọc Vân đã lồng lộn lên: “Con nói gì? Nó dám không coi con ra gì?”