Chương 49
“Chị họ, sao chị nhìn tôi bằng ánh mắt lạ thế? Cảm thấy tôi không giống hồi trước ư?” Mộc Mai đứng dậy, bỏ quả táo mà Tô Ngọc Vân đưa cho mình xuống bàn.
“Nói bậy bạ gì đó? Tao cho mày biết, đây là nhà họ Mộc! Mày đừng mơ tưởng sẽ làm được chuyện gì khiến ông nội | chú ý, tay chân mày không sạch sẽ, ông nội vốn không thích mày.” Mộc Diệp uy hiếp.
“Ha ha ha, chị không nói ra thì tôi cũng quên, vì sao năm đó tôi bị đuổi ra khỏi nhà, chị biết rõ nhất mà nhỉ.”
Nghe thấy lời đe dọa của Mộc Mai, sắc mặt của Mộc Diệp lộ ra một tia bối rối.
Tô Ngọc Vân nhìn thấy đứa con gái mình thiếu kiên nhân như vậy, trong lòng liền thấy thất vọng một hồi, dù sao đứa con gái này cũng do bà tự mình ta dạy dỗ ra, không ngờ ngay cả một chút chuyện cỏn con của Mộc Mai mà cũng đắn đo không thôi.
Rõ ràng là Mộc Mai muốn kích động Mộc Diệp để đạt được mục đích của mình mà thôi, chẳng lẽ một chút đó thôi mà con gái của mình cũng không nhìn ra được sao?
Ngay khi Mộc Diệp vừa định mở miệng nói, Tô Ngọc Vân lập tức đứng dậy ngăn lời của Mộc Diệp: ‘Mộc Mai, con đừng quên mấy năm nay con ăn đồ của nhà ai. Năm đó chính bản thân con tay chân không được sạch sẽ, nhà họ Mộc chúng ta dù sao cũng là là gia tộc danh tiếng, đuổi con đi cũng chỉ vì nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Mộc của chúng ta mà thôi. “
“Tại sao chú thím lại đuổi con đi, con tin trong lòng hai người đều rất rõ, chuyện năm đó con không muốn nhắc lại nữa, hi vọng chú thím cũng đừng nên ăn nói lung tung.”
Mộc Mai không muốn nhắc lại chuyện năm đó, trong lòng cô biết rố nỗi bất công của chính mình, một ngày nào đó trong tương lai, cô nhất định sẽ khiến cho bọn họ gậy ông đập lưng ông.
Khi Tô Ngọc Vân nghe được lời cảnh cáo của Mộc Mai, cơ thể không khỏi run lên bần bật, sự thù địch của người phụ nữ này sao lại đột nhiên trở nên sâu nặng như vậy? Kể từ khi kết hôn với Cố Văn, người phụ nữ liền thay đổi hoàn toàn.
“Sao thế? Chẳng lẽ thím không muốn sống chung với con sao?”
Sắc mặt Tô Ngọc Vân lộ ra nụ cười khó xử, cố đè nén cơn tức giận vào trong lòng: “Sao phải vậy? Cho dù nói thế nào đi nữa, thì nhà họ Mộc cũng là nhà mẹ đẻ của con, nếu như con muốn trở về, thì về lúc nào cũng được.”
“Thím đã nói như vậy rồi, thế thì sau này con cũng không khách sáo nữa.”
Nói xong cô lướt qua hai người họ, ngồi xuống ghế sopha.
“Mẹ, mẹ sao lại giữ con nhỏ đó lại?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng Mộc Diệp không vui, thà thu nuôi một con chó con mèo còn hơn là người phụ nữ này, chẳng lẽ mẹ cô ta không nghe thấy những gì Mộc Mai vừa nói sao? Căn nhà này Căn nhà này vốn dĩ là của cô, thật là nực cười.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con mau về nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải tiễn Cố Văn với vợ của cậu ta rời đi nữa.” Tô Ngọc Vân dùng ánh mắt nhìn Mộc Diệp để cô ta chú ý đến cách dùng †ừ của mình.
Mộc Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Mai, giãm lên đôi giày cao gót hơn mười phân bước lên lầu.
Mộc Mai lại thờ ơ như không, cầm lấy trái cây ở trên bàn lên tiếp tục ăn, hoàn toàn không quan tâm đến Tô Ngọc Vân đang đứng bên cạnh với vẻ mặt rất khó coi.
Còn Cố Văn và Mộc Đoàn đang đánh cờ bên ngoài, biết rằng trời đã muộn, cũng dừng ván cờ trên tay.
“Không ngờ cậu nhỏ tuổi lại hiểu sâu sắc về đánh cờ như vậy, có thể thấy được khả năng của cậu thật phi thường.” Mộc Đoàn không khỏi khen ngợi Cố Văn.