Nếu đổi lại là người khác phản bội Cố Văn thì người đó đã lưu lạc đầu đường rồi.
“Chủ tịch Cố...” Ninh Thanh Trúc cố nén tiếng khóc: muốn trừng phạt em, bất cứ điều kiện gì em cũng chấp nhận được, chỉ là đừng đối tốt với em như vậy. Càng làm như vậy, em càng cảm thấy có lỗi với anh”
Lúc đó cô và Cố Nam đã cùng nhau tính kế Cố Văn để đuổi anh ra khỏi nhà họ Cố. Cô không ngờ rằng Cố Văn lại lấy đức báo oán không làm gì cô.
Ninh Thanh Trúc hối hận, nếu lúc đó cô quyết tâm không chọn theo Cố Nam, liệu mối quan hệ của cô và Cố Văn có tốt hơn không?
“Là cô tự chọn lựa, dù kết quả thế nào thì cô cũng phải tự mình gánh chịu” Ai cũng có thể mắc sai lầm trên con đường mình chọn, đó là điều dễ hiểu, nhưng không đáng được tha Thứ.
Trên mặt Ninh Thiên Kình nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, là do tự em lựa chọn, không thể trách người khác”
Nghĩ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Ninh Thanh Trúc cảm thấy mình thật ngây thơ, luôn mơ tưởng đến thứ không thể có được. Nếu có cơ hội bắt đầu lại, cô nhất định sẽ không chọn cách sống như thế này.
“Cô đi đi. Với năng lực của cô, cô đi đâu cũng tìm được một công việc tử tế, nhưng tôi sẽ không cho cô vào tập đoàn Cố thị nữa” Cố Văn không phải tổ chức từ thiện, anh sẽ không bao giờ lại dùng người từng phản bội anh.
“Chủ tịch Cố?” Ninh Thanh Trúc tràn đầy kích động, khóe miệng có chút run rẩy: “Anh không đuổi tôi ra khỏi Hà Thành chứ?”
“Cô rất muốn tôi đuổi cô sao?” Cố Văn hỏi ngược lại. “Không, không phải. Cảm ơn chủ tịch Cố” Nước mắt Ninh Thanh Trúc lăn dài như hạt đậu, cô ta không thể kìm nén được sự kích động của mình.
“Cô đi đi, tôi còn có chuyện cần giải quyết” Cố Văn không phí lời thêm, Ninh Thanh Trúc cũng kích động rời đi.
Văn phòng trở nên rất yên tĩnh, Cố Văn không còn tâm trí đâu mà giải quyết công việc, chỉ thu dọn đồ đạc rồi về nhà. Lúc này, Mộc Mai đang đẩy đứa trẻ đi dạo trong sân, không ngờ trước cửa có một chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ cao lớn bước xuống xe, theo sau là một đứa trẻ.
Mộc Mai nhìn lên, hóa ra là Mạch Lam.
“Gô Mộc, đã lâu không gặp” Mạch Lam cầm đồ đi vào.
“Đã lâu không gặp, đây là..” Mộc Mai nghỉ ngờ hỏi, nhìn về phía đứa nhỏ sau lưng Mạch Lam.
Mạch Lam cầm tay cậu bé phía sau, cười nói: “Đây là con trai tôi, Mạch Cường, gọi dì”
“Chào dì” Mạch Cường đứng thẳng người hành quân lễ với Mộc Mai.
“Chào cháu” Mộc Mai nhìn Mạch Cường, tuổi còn nhỏ mà anh khí bức người, tương lai nhất định là một người tài. “Vào trong ngồi đi” Mộc Mai đẩy hai đứa nhỏ vào phòng. “Cô Mạch, sao hôm nay cô có thời gian đến đây? Chuyện của công ty đã xử lý xong chưa?” Từ khi Cố Văn tiếp quản công ty, Mạch Lam đã vội vàng trở về từ Kyoto để giúp đỡ. “Hôm nay tôi xin nghỉ, nhân lúc Cố Văn đi làm tới thăm cô và Mạch Lam ngồi xổm xuống nhìn hai đứa trẻ trong xe đẩy. Một đứa đã ngủ, đứa còn lại vẫn còn dáo dác nhìn xung quanh.