“Bà đừng có nhìn tôi như vậy. Tiền bà đưa ông ta đã tiêu hết rồi đương nhiên ông ta muốn quay lại kiếm món tiền khác. Chỉ tiếc là lúc quay về lại để tôi bắt gặp, ông ta đã khai hết mọi chuyện trước mặt tôi rš Bạch Vũ nghe xong thì ngã ngồi xuống đất, bà ta không bao. giờ ngờ rằng quản gia sẽ quay lại, Cố Văn vậy mà lại có ngày trở mình.
“Mày... mày...” Bạch Vũ run rẩy không nói nên lời.
“Tôi không tống bà vào tù, coi như là đền đáp bà đã nuôi dưỡng tôi bao năm qua” khi Cố Văn còn nhỏ không biết răng mình không phải con ruột của Bạch Vũ, anh rất ngưỡng mộ khi thấy anh trai được bà ấy đối xử tốt như vậy, thế nên anh đã cố gắng làm mọi việc thật xuất sắc mong giành được sự chú ý của bà.
Không ngờ cuối cùng đó chỉ là một giấc mộng trống rỗng. “Mày đáng đời. Mày có biết tao hận mày thế nào không? Chỉ cần mày còn sống ngày nào, tao sẽ nhớ tới chuyện chồng mình cặp kè với người đàn bà khác. Tao là con gái lớn của nhà họ Bạch, cao quý nhường nào, không ngờ gả vào nhà họ Gố lại có vết nhơ như mày. Trông mày giống hệt Lương Bích Dao, tao hận không thể hủy đi khuôn mặt mày. Cố Văn, sao. mày không chết trong tai nạn xe hơi đó?”
Bạch Vũ ngồi trên mặt đất khóc lóc chửi bới, đổ lỗi cho Cố Văn về tất cả những bất bình và tổn thương mà bà ta phải chịu đựng trong nhiều năm
Cố Văn nhằm mắt, không để những lời chửi bới của Bạch Vũ vào lòng Bạch Vũ ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười: “Mày có biết tao đã vui như thế nào khi biết tin mày bị tai nạn xe hơi không? Chỉ cần mày chết, mọi thứ sẽ như tao mong muốn” Nhưng... Nhưng khi Bạch Vũ nhìn thấy Cố Văn năm trên giường với khuôn mặt nhợt nhạt vô hồn, bà ta lại mềm lòng, bà ta đã cầu xin Chúa đừng mang Cố Văn đi.
Cố Văn vốn tưởng rằng Cố Nam là con trai cả của gia đình nên sẽ được chiều chuộng hơn một chút, nhưng sau khi tiếp. nhận công ty, có quyền lực, anh mới điều tra rõ ràng và phát hiện ra rằng anh không phải do Bạch Vũ sinh ra.
Cố Văn bất lực thở dài: “Lúc đầu, bà thấy tôi quản lý công ty tốt, sợ tôi cướp mất vị trí của Cố Nam, vì vậy mới bày mưu giết tôi mở đường cho Cố Nam?”
“Đúng vậy, chỉ cần mày chết, mọi thứ trong nhà họ Cố đều thuộc về Cố Nam, và tao cũng không phải sống trong cái bóng của Lương Bích Dao”, Bạch Vũ mặt đầy nước mắt, ai cũng biết bà ta ở nhà họ Cố cao cao tại thượng, nhưng chỉ có bản thân bà ta biết những năm qua.
Mỗi lần Cố Đình say rượu bò lên người bà ta, ông ta đều gọi tên Lương Bích Dao, ai có thể hiểu được sự tổn thương này? “Haha"" Cố Văn cười lạnh, cao giọng gọi Ngôn Bảo vào: “Bà ấy mệt rồi, đưa bà ấy về đi”
“Vâng” Ngôn Bảo đỡ Bạch Vũ đứng dậy nói: “Để tôi đưa bà về nhà”
“Không, tôi không đi, Cố Văn, mày không sợ gặp báo ứng sao?” Bạch Vũ chửi Cố Văn mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
“Kéo bà ta ra” Sắc mặt của Cố Văn rất khó coi, không vứt bà †a ra ngoài cũng đã là nể mặt bà ta rồi. Bạch Vũ bị lôi ra ngoài vẫn không quên chửi rủa Cố Văn, Ninh Thanh Trúc đang đứng ở cửa công ty nhíu mày khi nghe những lời khó nghe này, đây vẫn là Bạch Vũ dịu dàng lúc trước sao?
Ninh Thanh Trúc bất lực thở dài, không nhịn được tiến lên giữ lấy Bạch Vũ: “Bác, sao bác lại ở đây?”
Bạch Vũ nhìn thấy là Ninh Thanh Trúc, lập tức đẩy cô ra: “Đừng động vào tôi, cô và Cố Văn cùng nhau bắt nạt con trai †ôi, cô cũng không phải là thứ tốt đẹp gì”
Ninh Thanh Trúc vội lắc đầu: “Cháu không có”