Cố Văn nhìn khuôn mặt gầy gò của Mộc Mai từ lúc mới phát bệnh, anh đau lòng đưa tay ra vuốt ve đôi má cô.
Lúc này, Lương Bích Dao từ bên trong bước ra, ngồi lên chiếc xe đậu ở góc đường.
Tâm trạng của bà lâu thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, lúc lên xe không để tài xế chạy, chỉ cúi đầu xuống mặc cho. nước mắt chảy dài thấm ướt cả tấm khăn lụa trên tay.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Lương Bích Dao, người tài xế quan tâm hỏi: “Thưa bà, bà có chuyện gì vậy?”
“Không sao” Lương Bích Dao xua †ay, bà tưởng rằng có thể kiềm chế cảm xúc, nhưng hóa ra là bà đánh giá quá cao bản thân. Tài xế vừa khởi động xe vừa nhẹ nhàng khuyên: “Thưa bà, bà không nên quá đau buồn, cậu chủ không phải đang sống rất tốt đó sao?
Bây giờ cậu chủ cũng đã trưởng thành rồi, nhất định có thể thông cảm cho nỗi khổ của bà”
Những năm qua, Lương Bích Dao tự mình xây lên bức tường chắn thật cao cho trái tim, ngăn không cho bất kỳ ai tiến lại gân, đồng thời bắt bản thân phải giam mình cô độc trong đó.
Nếu không có tin tức về chấn thương của Cố Văn, bà đã không vội vã trở về. Chỉ khi thực sự muốn gặp họ, Lương Bích Dao mới bắt đầu do dự, không biết phải đối mặt thế nào với con trai và gia đình mà bà ngày nhớ đêm mong. “Thưa bà, tiếp theo là...”
“Đi đến sân bay trước đã, đợi đến khi giải quyết xong công việc rồi hãng quay lại thăm họ!” Qua gương, bà thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt và một vài sợi tóc nửa đen nửa trắng, Lương Bích Dao cảm thấy chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua, bà không còn là một thiếu nữ ngây ngô thuở nào. Sau khi Mộc Mai và Cố Văn trở về biệt thự, cô bảo mẫu âm hai bé đến, hai đứa trẻ u nu úc núc ai nhìn cũng yêu.
“Đưa cho tôi” Mộc Mai ôm đứa bé vào lòng, tâm trạng bỗng dần vui lên.
Quấng thời gian này cô bệnh liên miên không có thời gian ở bên chăm sóc tốt cho các con, không ngờ hai bé lớn nhanh quá, tay ôm con trở nên nặng tru.
“Con trai và con gái đều giống em, sau này lớn lên chúng nó nhất định sẽ xinh đẹp như em” Cố Văn ôm lấy cả ba mẹ con, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện.
“Đương nhiên rồi” Mộc Mai vui vẻ đưa con cho Cố Văn: “Anh cũng ấm một chút đi”
“Chị An thế nào rồi ạ?" Lúc trước khi Mộc Mai bị bắt cóc, chị An cũng bị người ta đánh vỡ đầu, không biết lúc này đã bình phục đến đâu rồi.
“Tình hình không được tốt lắm” Cố Văn khế cau mày: “Đầu chị ấy bị chấn thương, bên trong lại tụ máu. Tiếp theo vân phải điều trị theo dõi, không biết khi nào mới khỏi”
“Đầu tại em” Mộc Mai có phần tự trách: “Nếu không phải vì em, chị ấy cũng chẳng bị thương như này. Em muốn đến bệnh viện thăm chị ấy
Khi đó, chị An vì cứu em mà một mình đánh nhau với bọn chúng, bộ dạng chị be bét máu khiến người khác sợ hãi. “Em yên tâm đi, anh đã sắp xếp người chăm sóc cho chị An rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hiện tai sức khỏe của em chưa bình phục, đợi em khỏe lên, anh sẽ đến bệnh viện cùng em: Cố Văn ngập ngừng giây lát: “Đúng rồi, anh có tin tốt cho em đây”
“Tin gì vậy?” Mộc Mai phấn khích hỏi anh.
“Hôm qua, bác sĩ nói là trong đêm mẹ em có tỉnh dậy một lần” Vốn dĩ anh định nói cho cô biết nhưng nghĩ đến cô chưa bình phục hẳn nên để đến hôm nay mới nói với cô.