Nghe thấy như vậy Mộc Sĩ nhíu chặt mày, rõ ràng là đối phương đang có chuyện tìm ông ta, nhưng dường như mỗi lần ông ta đều bị đối phương dắt mũi.
“Ông rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Ông đã nghe ngóng, hiểu rõ Cố Văn như vậy thì không thể nào không biết được chuyện đã xảy ra gần đây, tại sao lại cứ khăng khăng bắt tôi đi tìm Cố Văn để vay tiên?”
Mộc Sĩ vô cùng nghỉ hoặc, người này đến tột cùng là ai? Rốt cuộc là có mục đích gì? Dựa theo mức độ hiểu biết của đối phương với Cố Văn, thì nhất định phải là người mà Cố Văn rất thân cận. Nhưng mà môi lần đối phương gọi điện thoại cho ông ta thì đều sử dụng máy biến đổi giọng nói, ông ta hoàn toàn không thể đoán ra được đối phương là ai. Hơn nữa, số điện thoại gọi đến đó, lúc ông ta bấm gọi lại thì đều là không thể gọi đi được.
“Tôi bảo ông làm như vậy đương nhiên là có lý do của tôi. Cô cháu gái đó của ông gả cho Cố Văn mới chưa được bao lâu mà tình cảm của hai người bọn họ đã tốt đến mức như vậy, ông không cảm thấy kỳ lạ, khó hiểu chút nào sao?” Nói đến chuyện này để làm gì, làm sao ông ta có thể biết được, đây vốn là chuyện riêng của hai vợ chồng Cố Văn, ông †a không có tư cách đi can thiệp vào chuyện này và cũng không muốn can thiệp.
“Rốt cuộc ông là ai? Ông đến tột cùng là muốn làm cái gì?” Mộc Sĩ hỏi.
Trong khoảng thời gian gần đây ông †a hoàn toàn bị đối phương dắt mũi, hơn nữa những việc mà người này muốn làm thì đều làm được theo đúng hẹn.
Liệu sự như thần (dự đoán, lường trước được mọi việc), có thể thấy được người này tuyệt đối không hề đơn giản. “Khoảng thời gian này cứ án binh bất động trước đã, trông chừng cho tốt cái người đó của ông đi, đừng để cho bà ta đi gây chuyện rắc rối, phiền toái nữa. Còn về con gái của ông thì không cần phải lo lắng quá mức đâu, cô ta sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu. Nhà họ Cố cũng nhất định sẽ hoàn hảo, toàn vẹn mà giao đến trong tay của ông”
“Lời như vậy có ai mà không nói được ra cơ chứ, ông dựa vào cái gì để khiến tôi phải tin ông?” Mộc Sĩ cảm thấy bản thân ông ta giống như một con rối, nếu như cứ tiếp tục như vậy, ông ta sợ răng sẽ mất đi quyền kiểm soát.
“Không cần phải lo lắng, chỉ là một trò chơi nho nhỏ mà thôi. Mục đích của tôi rất đơn giản, đó chính là Cố Văn”
Mộc Sĩ còn muốn truy hỏi tiếp, nhưng lại chỉ nghe thấy một chuỗi tín hiệu báo máy bận.
Mộc Sĩ tức đến sôi cả ruột gan, không ngờ được rằng đến bây giờ đối phương vân còn muốn khống chế, kiểm soát ông ta. Ông ta vô cùng hối hận về việc lúc trước đã thông đồng làm bậy với người này.
Ông ta không biết được răng, người đàn ông thần bí đó không chỉ liên lạc với ông ta, mà còn liên lạc cả với Tô Ngọc Vân nữa.
Nhận được điện thoại của người đàn ông thần bí, Tô Ngọc. Vân vội vàng khóa cửa phòng lại, nhỏ giọng khẽ nói.
“Hôm nay chồng tôi ở nhà, sao ông lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này?”
“Không thể ngờ được rằng vì con gái mà bà lại có thể dám đi tìm Cố Văn, việc này bà đã làm rất tốt. Ở nhà của bọn họ,
bà có phát hiện được điều gì khác thường không?”
Tô Ngọc Vân bất đắc dĩ nói: “Tôi hoàn toàn không có gì khác thường cả, mọi thứ vẫn như cũ. Chân của Cố Văn sớm đã bị phế rồi, căn bản không thể nào đứng lên đi lại được nữa. Tại sao ông vấn còn muốn hết lần này đến lần khác đi thăm dònhà bọn họ cơ chứ?”