“Mộc Mai, mày còn dám làm càn ở nhà tao như vậy thì xem †ao có dạy bảo lại mày không!” Mộc Diệp nhảy dựng lên khỏi sô pha, nhưng tay Mộc Diệp còn chưa rơi xuống thì đã bị Ngôn Bảo đẩy về phía sau, Mộc Diệp không đứng vững nên lập tức ngã xuống đất.
Mộc Mai đứng ở sô pha nhìn xuống Mộc Diệp: “Chị họ sắp. phải kết hôn rồi mà đi đường cũng không vững nổi, thì ngày kết hôn phải làm sao bây giờ?”
“Mày... Mộc Diệp ngã không nhẹ, cô †a tức giận đến đau ngực.
Tô Ngọc Vân nhìn thấy con gái mình bị bắt nạt thì đứng dậy đi đến trước mặt Mộc Mai: “Đừng tưởng rằng mày gả cho Cố Văn thì cảm thấy mình tài-giỏi hơn người, dù sao thì mày. cũng là loại người thấp hèn bị nhà tao đuổi ra khỏi nhà” “Chân của thím không có vấn đề gì nha!" Mộc Mai cười nói: “Thế mà chân chị chị họ lại có vấn đề, không biết trong hai người ai nên đi bệnh viện đây”
Lúc đến đây, Mộc Mai đã tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế, nhưng nhìn thấy hai mẹ con này cô vấn không nén nổi tức giậ
Mộc Mai thay đổi tư thế, cô lại ngồi xuống sô pha: “Thật ra tôi cũng có nhiều lời muốn hỏi thím và chị họ. Năm đó lúc ba mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ, vì sao ông nội của tôi đang bàn chuyện làm ăn mà thím lại gọi điện thoại cho ba tôi? Rốt cuộc trận tai nạn kia là trùng hợp hay là cố ý đây?”
Tô Ngọc Vân không ngờ rằng Mộc Mai sẽ nhắc đến chuyện này, bà ta lập tức cãi lại: “Mày nói bừa cái gì đây, ba mẹ mày xảy ra tai nạn xe cô đương nhiên là do trùng hợp”
“Thím này, thím căng thẳng gấp gáp cái gì thế?” Đôi mắt sáng quắc của Mộc Mai nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Vân. Tô Ngọc Vân bỗng nhiên chột dạ, sao ánh mắt con nhỏ này đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Bà ta cảm giác như mọi suy nghĩ của mình đều bị Mộc Mai nhìn thấu.
Tô Ngọc Vân nhất quyết không để Mộc Mai nhìn ra cái gì, bỗng nhiên bà ta đứng lên đi về phía Mộc Mai, Ngôn Bảo. thấy vậy bèn nhanh chóng tung ra một cước đá vào người Tô Ngọc Vân.
Tô Ngọc Vân ngã lăn ra đất, không nhịn được mà ho khan kịch liệt, Mộc Diệp vội vàng chạy tới đỡ mẹ mình dậy, chửi ầm lên: “Con khốn này, mày ở đây nói hươu nói vượn còn chưa tính, thế mà còn dám ra tay-đánh mẹ tao, mày không muốn sống nữa đúng không?”
“Tôi ra tay? Chẳng lẽ không phải do thím chủ động chạy đến trước mặt tôi, muốn ra tay với tôi trước à?”
Mộc Mai cầm lấy một quả quýt trên bàn trà, gân đây cô khá thích ăn đồ chua.
Từ nhỏ đến lớn, Mộc Diệp làm gì phải chịu khuất nhục như thế này, cô ta lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Văn.
Mất một hồi lâu Cố Văn mới nghe máy: “Có chuyện gì?” “Cố Văn, chạy nhanh đến đây quản vợ của anh, cô ta dám ở nhà chúng tôi giương oai, hiện tại anh lập tức đến đây đưa cô ta về”
Nhưng Cố Văn ở bên kia lại ngồi thẳng lưng lên rồi nói: “Vợ của tôi là một cô gái ôn hoà, dịu dàng, làm sao có thể giương oai ở nhà cô được?”
“Anh..”
“Tút tút tút..” Cố Văn thế mà lại cúp điện thoại của cô ta, Mộc Diệp tức đến mức khó thở.
Mộc Mai khẽ nhếch môi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngôn Bảo ở bên cạnh: “Lát nữa khi về nhà, tôi muốn dừng lại trên đường mua một ít quýt về”
“Vâng, thưa mợ chủ”