Chương 21
Trên mặt Mộc Mai mang theo ý hối lỗi: “Tôi…. không biết. Tôi… không có tiền” Nói xong câu này lại tiếp tục cúi đầu xuống, cô dường như không có thứ quý giá nào để có thể bù đắp lại cho anh.
Cố Văn cười cười lắc đầu, tâm tư của người phụ nữ này quá đơn thuần.
“Tôi đói rồi, em đi nấu cơm cho tôi ăn đi. Sáng nay nghe thấy em nói dậy muộn nên không nấu bữa sáng cho tôi được, hình như tay nghề của em rất tốt.”
“Đúng vậy, trước đây khi dọn ra khỏi nhà họ Mộc, tôi đều tự mình nấu ăn đấy. Vì vậy mấy cái khác không đáng nhắc tới, chỉ có vấn đề ăn uống là có tự hào thôi. Còn có những món ăn do chính tay tôi tự nghĩ ra đó. Lát nữa sẽ làm cho anh nếm thử.”
Nói đến đây, trên mặt Mộc Mai lập tức hiện lên một nụ cười đầy tự tin, cô vô cùng tự tin với tay nghề nấu nướng của bản thân.
Cố Văn nhìn nụ cười trên môi Mộc Mai , càng giống như ánh mặt trời ấm áp giữa trời đông lạnh lẽo, sưởi ấm cả trái tim.
Mộc Mai đi vào phòng bếp, không lâu sau đó đã truyền đến tiếng bing bing bang bang.
Cố Văn nhìn vào phòng bếp, nhìn dáng vẻ khéo léo thành thục của cô là có thể biết cô không phải là kiểu người được cơm bưng nước rót đến tận tay, bình thường chắc chắn cũng tự tay nấu ăn cho bản thân.
Số phận của hai người có rất nhiều điểm tương đồng, trước khi ba mẹ của Mộc Mai xảy ra tai nạn xe hơi, cô cũng là một cô công chúa được yêu thương chiều chuộng, hiện tại ngay cả nhà riêng cũng bị người ta chiếm lấy, còn bị chèn ép ức hiếp khắp nơi.
Chỉ là lúc đó Mộc Huy vừa đi công tác trở về liền gặp tai nạn xe cộ trên đường cao tốc, nơi đó không phải khu vực dễ xảy ra tai nạn, cô chưa từng nghĩ tới việc có thể đã có người cố ý gây ra hay sao?
Nghĩ đến điều này, Cố Văn cảm thấy cần phải để Ngôn Bảo đi điều tra về chuyện này.
Không bao lâu sau, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ trong phòng bếp, thức ăn trong phòng bếp cũng đã sắp nấu xong gần hết.
“Em rất thích nấu ăn?”
Mộc Mai quay đầu lại, không biết từ bao giờ, Cố Văn đã xuất hiện ở cửa phòng bếp, đang mỉm cười nhìn cô chăm chú.
“Trước đây tôi sống một mình, ngoại trừ việc đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
Thời gian còn lại tôi đều không có việc gì làm. Tôi chỉ học nấu một số món ăn ngon rồi dần dần thành tạo. Thực ra, những món ăn tôi làm lúc đầu đều chỉ là một mớ rác thải mà thôi.”
Mộc Mai vừa nói vừa đổ súp vào một cái bát nhỏ rồi tự mình nếm thử, ngay sau đó liền nở một nụ cười mãn nguyện.
“Mợ chủ, hương vị thật hấp dẫn, không thua kém gì so với món ăn do đầu bếp của chúng tôi nấu đâu.” Người giúp việc cũng bị thu hút đi tới, giúp cô thu dọn phòng bếp.
Quan trọng nhất là người giúp việc làm việc ở đây nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy cậu Hai cười, từ khi mợ Hai đến, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu Hai nở nụ cười, người mà cậu Hai thích, mấy người giúp việc như bọn họ đương nhiên cũng sẽ rất thích.
“Chị An, chị nói đùa rồi, chỉ là bản thân tự rèn luyện rồi dần dần nấu ra được mà thôi, làm sao có thể so sánh được với những đầu bếp đó chứ.”
Mộc Mai xoay người, cầm lấy bát súp từ múc ra, đi về phía Cố Văn rồi ngồi xổm xuống nói: “Anh có muốn nếm thử một chút không, ngon lắm đấy.”