"Đúng vậy không ngờ lại gặp chú Trung ở đây. Nghe bố tôi nhắc đến chú, vốn dĩ tôi tưởng rằng chú đã rời khỏi nhà họ Sở. Không ngờ chú lại là bố của Sở Trọng Văn. Điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc đấy”
Cố Văn trực tiếp đi đến ngay trước mặt Sở Trọng Văn, để anh ta đứng ở phía sau lưng anh, đề phòng chuyện giữa hai người bọn họ xảy ra tranh cãi, bởi lẽ dù thế nào đi nữa thì ông ta cũng là cha ruột của Sở Trọng Văn. "Haha, không thể không nói, trong đám thanh niên này cậu quả thực rất nổi bật. Nhưng không ngờ vị trí của cậu lại bị Cố Nam cướp mất. Xem ra vấn là tài nghệ không bằng người khác”
Sở Đình Trung không hề nể nang gì mà nói.
“Nếu tài nghệ không bằng người khác thì sao, chú Trung không cần tiếp tục ở đây mà làm khó người khác như vậy, nguyên liệu đó quả thực là thứ chúng tôi nhìn trúng trước. Chú cướp hàng của chúng tôi, giam giữ anh em của tôi, cái khoản nợ này chúng tôi phải tính sao đây?”
Vẻ mặt bất khả.xâm phạm của Cố Văn dường như không phải đang nói đùa. Anh không ngờ những chuyện như bị người khác cướp của lại xảy ra với mình, mà lại còn là người quen của ba anh, mặc dù không phải là ba đẻ theo đúng nghĩa.
"Cậu ở đây mà dám nói lớn tiếng. như vậy, không sợ bị đánh sao? Đây là địa bàn của tôi, cậu dám hô to gọi nhỏ, lớn tiếng với tôi, tôi có thể khiến cậu tàn phế” Ánh mắt Sở
Đình Trung lạnh lùng, không thèm để ý tới Cố Văn.
Cố Văn dựa vào trên ghế, khẽ cười: "Nếu chú đã không biết điều như thế, tôi cũng không phải khách sáo với chú nữa”
“Vậy tôi sẽ ở đây đợi chuyến xe hàng của chú. Tôi nhất định phải có được lô nguyên liệu kia”
Sở Đình Trung đứng dậy muốn rời khỏi phòng họp, lúc đi ngang qua Sở Trọng Văn thì hơi dừng lại: “Tôi khuyên cậu nên làm việc của mình đến nơi đến chốn, làm việc mà
mình muốn làm.
Theo đuôi cái tên đàn ông vô dụng này thì không có đường thoát thân đâu.
Đừng làm nhà họ Sở chúng tôi xấu hổ. “
"Ông chẳng qua chỉ là bố trên phương diện sinh học kia thôi. Năm đó ông bỏ rơi vợ mình thì hiện tại ông cũng không đủ tư cách để quản lý tôi”
Vẻ mặt Sở Trọng Văn đầy khinh thường, Sở Đình Trung nhìn thấy có chút gai mắt. Năm đó ông ta bỏ rơi mẹ con nhà bọn họ, nhưng quả thật ông không biết người phụ nữ đó đang mang thai, càng không nghĩ tới anh cả sẽ chấp nhận bạn gái của mình, nên ông cũng thấy việc trở về là không cần thiết. Nếu đã như vậy thì cũng không có gì để nói cả.
Trong phòng họp lớn như vậy nhưng chỉ còn lại Cố Văn và Sở Trọng Văn. Cố Văn bước tới rồi võ nhẹ vào cánh tay. của Sở Trọng Văn: "Đừng suy nghĩ nhiều. Có một số chuyện không như cậu tưởng tượng đâu. Có lẽ ông ta không biết sự tồn tại của cậu. Trở về rồi hỏi mẹ cậu rõ
ràng mọi chuyện.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta” Tuy rằng không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc bỏ rơi vợ con là sự thật. Sở Trọng Văn không có một chút cảm tình nào với ông ta, nếu không gặp ở đây thì có
lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt.
“Chuyện này, anh định xử lý như thế nào?” Sở Trọng Văn trực tiếp kéo trở về đề tài chính, bọn họ đã xem lô hàng đó rất lâu.
Đá cờ bạc là một đao nghèo, một đao giàu, bọn họ nhìn chúng thứ nguyên vật liệu này chính là muốn cắt gọt để +ạo thành đá quý nổi tiếng, nhưng không ngờ răng lại bị người khác cướp hàng.
"Thứ mà Cố Văn tôi đã nhìn trúng thì sẽ không bao giờ để cho ai khác.
Quay trở về và nói với những người trong trụ sở chính bảo họ cứ theo quy tắc mà làm. Tôi không hy vọng sau hai mươi phút nữa mà vẫn phải ngồi đây đâu”